Nhà dân thường trong thành, hầu hết đều là nhà ngói, kết cấu chẳng khác nhau là mấy: một cái sân nhỏ, mấy gian phòng, chỉ cần liếc mắt một cái đã thấy hết toàn cảnh.
Giờ này đêm đã khuya, hàng xóm xung quanh đều đã tắt đèn, chỉ thỉnh thoảng vang lên vài tiếng gà kêu trong lồng.
Cố Thậm Vi nhẹ nhàng nhún chân, lướt qua tường tiến vào sân.
Nàng hơi động tai, đột ngột xoay người, vươn tay chụp về phía bóng tối bên cạnh cửa.
Trong góc tường có một người đang mai phục, một kẻ không có võ công. Hơi thở cùng nhịp tim của kẻ đó trong tai Cố Thậm Vi vang lên như tiếng sấm, hoàn toàn không thể bỏ qua.
Nhưng khi tay nàng vừa chạm vào cánh tay người nọ, nàng hơi sững lại, rồi buông ra.
Kẻ núp trong bóng tối là một đứa trẻ.
Cố Thậm Vi lùi về sau một bước.
Đứa bé trong bóng tối mặt mày tái nhợt, ôm lấy bờ vai, bước ra ngoài. Trên trán nó từng giọt mồ hôi to như hạt đậu chảy xuống theo gò má, đôi môi khẽ run rẩy như đang cố nén đau đớn.
"Liễu Dương?"
Cố Thậm Vi có chút bất ngờ.
Liễu Dương chính là tiểu đồng đứng trước cửa tiệm cháo bầu, phụ trách tiếp khách, quản lý danh sách giống như một hoạn quan tổng sự trong cung. Hắn sẽ ghi chép lại lịch trình của các vị quan ngự sử, rồi sắp xếp thứ tự gọi họ vào.
Chỉ mới hôm qua, nàng còn nhờ Thập Lý đi tìm Liễu Dương, bảo hắn đi học, chuẩn bị khoa cử.
Ánh mắt Cố Thậm Vi lóe lên, lập tức hiểu ra mấu chốt trong chuyện này.
"Là ngươi sắp xếp để Trần Thần Cơ đi tìm Vương Hỷ, Vương ngự sử, và nói với hắn rằng có thể mang thư đến tiệm văn phòng tứ bảo ở ngõ Minh Kính để tìm Vương Toàn?"
Liễu Dương xoa nhẹ bả vai, không dám rên một tiếng, mặt cắt không còn giọt máu nhưng vẫn ngoan ngoãn gật đầu, trong mắt hắn hiện lên mấy phần tôn kính cùng khâm phục khi nhìn Cố Thậm Vi.
Nói ra thì có chút thất lễ, nhưng hắn thực sự cảm thấy, tay của Cố đại nhân chẳng khác nào móng vuốt chim ưng! Bề ngoài trông nàng yếu ớt như một cành liễu, nhưng thực tế lại mạnh mẽ đến không thể tưởng tượng.
"Đúng vậy, đại nhân. Ngoài việc sắp xếp cho họ gửi tin tức đến các vị ngự sử, ta còn làm thêm một việc khác, đó là thu dọn hậu sự."
Nói đến đây, Liễu Dương mím chặt môi, sắc mặt có chút bi thương.
"Lên kinh cáo trạng, chính là mười phần chết chín phần. Dân kiện quan, trước tiên sẽ bị đánh đòn. Dù có may mắn được đại quan nào đó ra mặt xử lý vụ án, thì kẻ đi kiện cũng thường bị giết hại hoặc trả thù."
"Có những khách nhân sẽ có yêu cầu đặc biệt…"
"Nếu chẳng may họ bỏ mạng, họ hy vọng chúng ta có thể giúp họ thu dọn xác. Có người muốn được đưa về quê, cũng có người chỉ cầu một bia mộ không tên ở bãi tha ma mà thôi."
Cố Thậm Vi nghe xong, không biết nên có vẻ mặt thế nào.
Cái tên Liễu Dương này, tuổi còn nhỏ mà đến tiền của người sống hay kẻ chết hắn đều kiếm, hơn nữa còn kiếm một cách đường hoàng chính đáng, đến nỗi chẳng ai có thể trách hắn nửa câu!
"Trần Thần Cơ đã dặn trước với ta, nếu hắn bị bắt hoặc bỏ mạng, thì hãy đến ngõ Oa Tử lấy đi đồ vật của hắn."
"Ta ở đây đợi một lúc, nếu có người khác được hắn sắp xếp đến lấy, thì giao lại cho người đó. Nếu qua một đêm không ai đến, thì ta sẽ trực tiếp gửi đến Xuất Vân Kiếm Trang… giao cho gia tộc họ Tả."
Mẫu thân của Cố Thậm Vi, chính là xuất thân từ Xuất Vân Kiếm Trang.
Xuất Vân Kiếm Trang là một môn phái giang hồ, chuyên chế tạo thần binh lợi khí. Thanh trường kiếm bên hông Cố Thậm Vi, chính là do ông ngoại nàng năm xưa đặc biệt rèn cho phụ thân nàng, Cố Hữu Niên. Sau khi phụ thân mất, thanh kiếm này liền trở thành vũ khí tùy thân của nàng.
Giống như Thiên Cơ Trần thị, Xuất Vân Kiếm Trang cũng từng bị cuốn vào vụ án thất lạc quân khí năm đó.
"Tiểu nhân thật không ngờ, người Trần Thần Cơ nhờ đến lấy di vật, lại chính là ngài, Cố đại nhân. Vừa hay, ngài cũng xuất thân từ Xuất Vân Kiếm Trang… Xem như tiểu nhân không làm trái lời hứa, đã hoàn thành giao ước rồi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!