Cố Thậm Vi nhẹ nhàng nhảy xuống khỏi bức tường.
Tiếng gào thét của Ngô Giang vang vọng cả sân, hai tay run lẩy bẩy như cọng giá. Vừa thấy Cố Thậm Vi đáp xuống, hắn lập tức lao đến, mở rộng bức thư trong tay.
"Đêm nay trảm quan tham Lý Trinh Hiền, lấy đó tế Quan ngự sử Chính Thanh công!"
Cố Thậm Vi nhìn hàng chữ rồng bay phượng múa, nhận lấy tấm khăn lụa bọc bên ngoài, đưa lên mũi ngửi thử.
"Chữ được viết bằng mực chu sa, không phải máu."
Ngô Giang nghe vậy, mặt mày như đưa đám: "Thế có nghĩa là hắn vẫn chưa chết, đêm nay hoặc đêm mai, hoặc bất cứ đêm nào, kẻ sát nhân có thể bất ngờ tìm đến lấy mạng Lý Trinh Hiền."
Nghĩ đến việc Cố Thậm Vi vừa trở lại Biện Kinh, Ngô Giang còn tận tình giải thích thêm: "Ngươi biết Lý Trinh Hiền chứ? Hắn là quan trông coi án mục của Tam Ti Diêm Thiết. Phụ trách sửa chữa kênh đào, cung cấp vật liệu chế tạo quân khí, quản lý xưởng vũ khí, viện Cung Nỏ cùng các khoản mục khác."
"Nói chung, đây chính là một chức quan béo bở!"
Còn Chính Thanh công thì không cần nói nhiều, chính là Quan ngự sử Quan Chính Thanh vừa mới được khiêng về nhà.
"Ta biết. Quan ngự sử từng dâng sớ buộc tội hắn. Lý Trinh Hiền cũng là khách quen ở ngõ Phù Dung. Trước đây, Quan ngự sử đã mượn danh nghĩa Lục Dực yểm trợ, trong bản tấu "Đả Hoa Liễu" có nhắc đến tên của Lý Trinh Hiền."
Hoàng Thành tư luôn nắm giữ những bí mật mà người ngoài không biết. Dù Cố Thậm Vi mới vào chưa lâu, nàng cũng hiểu được phần nào.
Bản tấu của Quan ngự sử văn chương sắc bén, sau buổi triều hôm đó đã truyền khắp Biện Kinh. Học trò Quốc Tử Giám ai ai cũng thuộc lòng, dân gian còn đặt cho nó một cái tên dân dã, đơn giản gọn gàng "Đả Hoa Liễu".
Chỉ tiếc rằng chuyện này chỉ gây ra sóng gió chứ không đả động được ai, Lý Trinh Hiền cùng đồng bọn chỉ bị phạt bổng lộc, sau đó vẫn tiếp tục nhởn nhơ trên triều đình.
Cố Thậm Vi nói xong, cẩn thận gói tấm khăn lụa lại, ánh mắt trở nên lạnh lẽo.
"Ngươi đừng có gào nữa. Ngươi muốn nằm yên hưởng nhàn, nhưng ai bảo ngươi trời sinh giống như xoáy nước giữa dòng sông, án mạng nửa đêm cũng tự tìm đến, bắt ngươi phải lập công."
"Ngươi dẫn theo nha dịch, mang theo tấm khăn này đến phủ Lý Trinh Hiền. Ngươi cứ ra mặt công khai, còn ta sẽ sắp xếp người của Hoàng Thành tư ẩn nấp trong bóng tối. Nếu có bất cứ động tĩnh nào, lập tức giết ngay tại chỗ. Chưa bàn đến việc Lý Trinh Hiền có tham ô hay không, dù hắn có là tham quan…"
Cố Thậm Vi nói đến đây, ánh mắt tràn đầy ý châm chọc.
"Quan ngự sử còn muốn dùng quốc pháp để xử lý, một tên sát nhân như hắn có tư cách gì mà dám mượn danh Quan đại nhân để đóng vai phán quan chính nghĩa?"
Giết Lý Trinh Hiền để tế Quan Chính Thanh? Quan lão đầu có quen biết ngươi không mà ngươi dám tự tiện lấy danh nghĩa ông ấy?
Đây đâu phải là tế bái, mà là đem người ta đào lên rồi đổ phân lên đầu!
"Vì chuyện này liên quan đến Quan ngự sử, ta sẽ đi tìm Hàn Thời Yến."
Ngô Giang dựng thẳng tai lắng nghe, thấy Cố Thậm Vi ba câu hai lời đã sắp xếp mọi chuyện thỏa đáng, lập tức như tìm được chỗ dựa vững chắc.
Hắn gật đầu liên tục, trông giống như một con chó nhỏ ngoan ngoãn, vừa nhận lệnh liền lập tức ôm chặt bọc thư vào lòng, co giò chạy đi triệu tập nhân thủ.
Người vừa ra khỏi cửa, lại quay ngoắt trở vào, bám lấy khung cửa, thò đầu vào hỏi: "Đại nhân, có cần dẫn theo lão ngỗ tác không? Nếu chẳng may chúng ta không cản nổi, người chết mất rồi, cũng đỡ phải nửa đêm đi lôi ông ấy ra khỏi chăn. Một đi một về mất thời gian lắm, đúng không?"
Cố Thậm Vi nhìn hắn trân trối, cười lạnh: "Sao ngươi không đào luôn mộ tổ nhà Lý Trinh Hiền, hắn vừa chết là có thể chôn thẳng vào đó?"
Ngô Giang ngẩn người, ngập ngừng: "Như thế… không hay lắm đâu! Dù sao cũng phải khám nghiệm tử thi rồi mới chôn. Mà ta chưa từng đào mộ ai bao giờ, muốn thử…"
Nhìn thấy ánh mắt lạnh như băng của Cố Thậm Vi, Ngô Giang giật mình, lập tức im bặt, thoắt cái đã mất dạng.
Cố Thậm Vi nhìn theo bóng hắn, hít sâu một hơi, xoay người lao vào bóng đêm…
Nhà Quan ngự sử tọa lạc ở phía nam thành, cách ngõ Tang Tử không xa.
Giờ này, người đến viếng nối liền không dứt, chen chúc trên con đường lát đá xanh chật hẹp, chật kín đến mức không còn một kẽ hở.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!