Ban ngày, Hoàng Thành tư náo nhiệt ồn ào, thư phòng của Trương Xuân Đình chẳng khác nào chợ lớn ở Biện Kinh, người đến người đi không dứt.
Cố Thậm Vi nhàm chán thò đầu vào nhìn thử, chỉ thấy trong phòng có ba gã nam nhân to con đang xô đẩy nhau, miệng chửi ầm ĩ, trông cứ như sắp lao vào đánh nhau đến vỡ đầu chảy máu.
Trước hành lang không biết từ bao giờ đã treo một chiếc lồng chim, bên trong có một con chim sẻ đang đứng trên thanh ngang, vẻ mặt vênh váo đầy kiêu ngạo.
"Cửa tướng phủ có quan tam phẩm" ngay cả chim của Hoàng Thành sứ dường như cũng thấu hiểu đạo lý này.
Cố Thậm Vi nhìn nó, rồi chợt vươn tay chọc nhẹ vào bụng con chim.
Con chim tội nghiệp này từ khi sinh ra đến giờ e là lần đầu tiên gặp phải một kẻ lưu manh như nàng, sợ hãi vỗ cánh loạn xạ, kêu lên thảm thiết.
Tiếng kêu thê lương đến mức làm ba gã nam nhân trong phòng cũng giật mình ngậm miệng, cuộc ẩu đả lập tức chấm dứt.
Cố Thậm Vi có hơi lúng túng rút tay về, nhìn vào trong phòng, vừa vặn chạm phải ánh mắt của Trương Xuân Đình.
Chết rồi!
Một lát nữa nàng còn phải đem bức họa khó nói kia đưa cho Trương đại nhân, tất cả đều do tên cầm thú giả nhân giả nghĩa Giả đại sư gây ra!
"Đứng ngoài đó cả buổi rồi, có cần ta cho người rước vào bằng kiệu tám người khiêng không?"
Nghe Trương Xuân Đình nói vậy, Cố Thậm Vi đành mặt dày bước vào phòng. Ba nam nhân thấy nàng đi vào thì lập tức liếc nhau một cái rồi cáo từ.
Bầu không khí trong phòng thoáng chốc trở nên yên tĩnh. Chỉ còn tiếng kêu thảm thiết của con chim ngoài kia, nghe chẳng khác nào hồi chuông báo tử dành riêng cho Cố Thậm Vi.
Nàng thở dài một hơi, hệt như anh hùng sắp ra pháp trường, rút cuộn tranh từ trong bọc hành lý ra, đặt lên bàn, rồi không dám nhìn Trương Xuân Đình, mà chỉ chăm chăm thuật lại tiến triển vụ án.
Đến khi thực sự không còn gì để nói nữa, Trương Xuân Đình mới chậm rãi cất giọng.
Giọng hắn vẫn như mọi khi, thản nhiên không mang theo cảm xúc gì: "Bản vẽ này ta cũng chưa từng thấy, những chuyện sau này giao cho Lý Tam Tư xử lý. Về sau, Trương Diên và Kinh Lệ sẽ nghe theo lệnh ngươi. Trương Diên làm việc ở Hoàng Thành tư lâu hơn ta, là người gốc Biện Kinh, tuy làm việc khéo đưa đẩy nhưng cũng là người có thể dùng. Còn Kinh Lệ thì là một kẻ ngổ ngáo, nhưng ta tin ngươi có thể thuần phục hắn."
Cố Thậm Vi không ngạc nhiên.
Trương Xuân Đình đã vì nàng mà phá lệ không ít lần. Ai ai cũng nói nàng hiện giờ là người thân tín bên cạnh Hoàng Thành sứ, tương lai có lẽ sẽ trở thành nhân vật đứng sau Lý Tam Tư và Ngụy Trường Mệnh. Thế nhưng, nàng vốn chỉ là kẻ đến giữa chừng, Trương Xuân Đình chưa từng thật sự tin tưởng nàng, cũng chưa từng giao cho nàng thuộc hạ riêng.
Từ Thương Lãng Sơn đến vụ án Quan đại nhân, nàng làm mọi việc để tỏ rõ lòng trung thành, chính là vì khoảnh khắc này.
"Thuộc hạ lĩnh mệnh." Nàng chắp tay hành lễ với Trương Xuân Đình.
Hắn đứng dậy, chậm rãi bước đến trước mặt nàng.
Hắn cao hơn nàng một cái đầu, toàn thân vương nhẹ mùi hương thanh nhã, không giống kẻ cầm đao dính đầy máu tanh, mà giống một vị công tử quyền quý được nuông chiều trong nhung lụa.
Cố Thậm Vi đã nghe vô số lời đồn về hắn.
Có người nói, Trương Xuân Đình vốn là hoàng thất, nhưng vì tàn tật nên không thể lộ diện trước mặt người đời.
Lại có kẻ bảo, hắn xuất thân hèn mọn, nhưng vì có dung mạo quá mức xuất chúng nên bị đưa vào long sàng của bệ hạ, nhờ đó mới được sủng ái như ngày hôm nay.
Hai năm gần đây, hắn nổi lên như một cơn lốc xoáy, tựa như pháo hoa trên bầu trời Biện Kinh, rực rỡ đến mức khiến ai ai cũng phải lóa mắt.
Cố Thậm Vi nghĩ mãi vẫn không hiểu, vì sao một người như vậy lại từng có thời gian vô danh vô tiếng?
Trong lúc nàng còn mải suy nghĩ, Trương Xuân Đình đã đi lướt qua nàng, bước ra ngoài cửa.
Hắn vươn tay gỡ chiếc lồng chim treo trên hành lang xuống, mở cửa lồng, rồi thản nhiên đưa tay bắt lấy con chim vẫn còn đang kêu gào bên trong.
Ngón tay hắn khẽ động.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!