Chương 20: Hắn là một thanh đao

Căn phòng được dọn dẹp gọn gàng, bên cạnh giường có một chiếc bàn cũ kỹ, trên bàn đặt một chiếc trống bỏi đã bạc màu theo năm tháng.

Đinh Dương treo lơ lửng trên xà nhà, mũi chân chạm đất, cả người toát lên vẻ yên bình đến quỷ dị. Bên dưới hắn, một chiếc ghế vuông bị đặt ngược, trên mặt ghế vẫn còn lưu lại dấu chân lấm bùn, còn ướt.

Cố Thậm Vi không lập tức gỡ xác hắn xuống, nàng khẽ thở dài, ánh mắt hướng về phía cửa.

Mẫu thân của Đinh Dương đứng đó, đôi mắt trống rỗng, nụ cười lấy lòng đông cứng trên mặt, khiến bà trông đầy hoang mang. Môi bà run rẩy, tai giật giật, nhưng không nghe thấy giọng nói quen thuộc của con trai, liền sốt ruột hẳn lên: "Dương nhi, dậy mau đi con! Cố đại nhân đến tìm này… Chuyện… chuyện gì đã xảy ra vậy?"

Cố Thậm Vi đang suy nghĩ xem nên trả lời thế nào thì chợt nghe tiếng bước chân vọng lại từ sân.

Nàng nghiêng người, bước đến cửa nhìn ra ngoài, thấy Trương Diên dẫn theo mấy binh sĩ của Hoàng Thành tư vội vàng tiến vào.

Nhìn thấy Cố Thậm Vi, Trương Diên sững người, sau đó quay sang mẫu thân của Đinh Dương đang đứng trước cửa: "Đại nương, là con Trương Diên đây. Dương nhi có chút công vụ quan trọng. Người xem có thể vào bếp nấu một bát canh táo đỏ cho huynh đệ chúng con được không?"

"Bọn con nghe Dương nhi kể mãi rồi, hôm nay lại vừa hay có Cố đại nhân ở đây. Giờ này chắc mọi người vẫn chưa ăn sáng đâu!"

Mẫu thân Đinh Dương như tìm được chỗ dựa, lập tức gật đầu lia lịa.

Trương Diên liếc mắt ra hiệu cho một binh sĩ dìu bà vào bếp, rồi mới hành lễ với Cố Thậm Vi.

Ngay sau đó, ánh mắt hắn đảo qua căn phòng, đồng tử co rút mạnh, bàn tay vô thức siết chặt lại.

"Có vẻ là tự treo cổ, cụ thể thế nào phải chờ pháp y xác nhận." Cố Thậm Vi liếc nhìn bóng lưng bà lão rồi quay lại nhìn thi thể Đinh Dương: "Sắc mặt tái xanh, môi tím bầm, lưỡi không thè ra, nhưng không phải tất cả người treo cổ đều sẽ như vậy."

"Mũi chân hắn chạm đất, cơ thể thả lỏng, điều này chứng tỏ hắn đã quyết tâm tìm đến cái chết. Trong phòng không có dấu vết giằng co, trên người hắn cũng không có vết thương phản kháng. Ta đã kiểm tra kẽ móng tay, rất sạch, không có chút da vụn nào."

"Lúc ta và Hàn đại nhân đến đây, cửa sổ và cửa chính đều đóng chặt, cả căn phòng giống như một mật thất. Trên then cửa còn vết kiếm mới, đó là do ta để lại khi phá cửa vào."

Vừa nói, ánh mắt nàng dừng lại trên chiếc giường phẳng phiu, sạch sẽ, không hề có dấu vết ai đã nằm. Cạnh giường, một bộ y phục được gấp ngay ngắn, trên đó còn vương vết máu.

Đinh Dương không để lại lời nào, nhưng thực ra hắn đã nói ra tất cả.

"Là Lý Tam Tư sai ngươi đến?"

Trương Diên nghe nàng hỏi, liếc nhìn Hàn Thời Yến đang đứng bên cạnh, do dự một lát, cuối cùng gật đầu.

"Đúng vậy. Đêm qua đại nhân bảo bọn ta quay về Hoàng Thành tư chờ lệnh, không lâu sau Lý đại nhân gọi từng người đến tra hỏi riêng. Sau khi hỏi xong, ngài ấy ta để bọn ta về. Sáng nay, Đinh Dương không đến."

"Thế nên ta dẫn theo vài huynh đệ đến xem thử hắn có gặp khó khăn gì không…"

Vừa nói, hốc mắt Trương Diên đỏ lên. Hắn và Đinh Dương quen nhau nhiều năm, từng cùng nhau trải qua vô số nhiệm vụ. Dù không phải huynh đệ vào sinh ra tử, cũng coi như tri kỷ.

Hắn không ngu ngốc, đêm qua Quan Chính Thanh chết ở lầu Lục Dực, Lý Tam Tư, người chuyên phụ trách giám sát nội bộ, liền lập tức thẩm vấn tám người bọn họ suốt đêm. Và ngay lúc này, Đinh Dương lại treo cổ tự sát.

Chuyện này chắc chắn không đơn giản.

Nhìn thi thể lơ lửng trên xà nhà, lòng Trương Diên nặng trĩu bất an.

Hàn Thời Yến là một vị ngự sử, xưa nay vốn chẳng hòa hợp với Hoàng Thành tư. Cố Thậm Vi tuy đã gia nhập Hoàng Thành tư, nhưng dù có được Trương Xuân Đình coi trọng đến đâu, nàng vẫn chỉ là một nữ tử, tiền đồ chưa thể nói trước.

Trong tình cảnh này, nói nhiều tất mắc sai lầm.

Sự thật là, Lý Tam Tư sai bọn họ đến là muốn bọn họ đến thu dọn thi thể của Đinh Dương.

Nhưng hắn không dám nói nhiều, Diêm Vương đánh nhau, tiểu quỷ gặp nạn. Đinh Dương của Hoàng Thành tư g**t ch*t Quan Chính Thanh, một vị Ngự Sử danh chấn thiên hạ. Hắn gần như có thể dự đoán được cơn phong ba bão táp sắp sửa ập đến.

Nếu không phải đã không còn đường lui, Trương Diên chỉ hận không thể ngay lập tức thu dọn hành lý, cuốn gói về quê!

Cố Thậm Vi không lên tiếng, chỉ chăm chú quan sát sắc mặt của Trương Diên.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!