Cố Thậm Vi khẽ vuốt ngón tay trên chuôi kiếm, cúi người làm động tác "mời tùy ý."
"Đại nghĩa diệt thân? Ba năm trôi qua, Cố đại nhân vẫn chỉ biết dùng mỗi chiêu này thôi sao?"
Vừa nghe đến hai chữ "ba năm", sắc mặt đám người trong Phúc Thiện Đường lập tức trở nên khó coi.
Cố Ngọc Thành, trưởng tử của trưởng phòng Cố gia, đang định lao ra ngoài gọi Hoàng Thành tư, bỗng vấp phải bàn, cả người loạng choạng.
Bàn bị xô ra, tạo nên tiếng kẽo kẹt chói tai. Ngay sau đó, ly chén trên bàn cũng đổ xuống, loảng xoảng vỡ tan.
Cố Ngọc Thành lúng túng quay người lại, trên áo dài gấm xanh thêu hoa văn Hải Đông Thanh đã bị vấy cháo loãng.
Hắn ta ghê tởm phủi phủi tay áo, rồi giận dữ chỉ vào thiếu nữ đang mỉm cười ung dung trước mặt: "Ngươi rốt cuộc là ai? Cố Thậm Vi đã chết từ ba năm trước rồi! Nàng ta không thể nào còn sống! Ngươi giả mạo nàng, rốt cuộc có mưu đồ gì?"
Nói rồi, sắc mặt hắn trầm xuống: "Dù cho ngươi may mắn không chết, ta không biết ngươi đã dùng thủ đoạn gì để rửa sạch tội danh. Nhưng người của Ngũ phòng các ngươi, lấy tư cách gì để bước vào cửa Cố gia?"
"Ba năm trước, ngươi còn dám nhắc lại chuyện ba năm trước?"
"Nếu không phải vì Cố Hữu Niên liên lụy vào vụ án Phi Tước, thì con trai ta đã sớm đỗ Trạng nguyên, đâu đến mức run rẩy lo giữ mạng trong triều đình?"
Lời Cố Ngọc Thành đanh thép, cả phòng người họ Cố như tìm được chỗ dựa, đồng loạt phẫn nộ xôn xao.
Cố Thậm Vi khẽ dừng tay, làm động tác rút kiếm.
Cố Ngọc Thành kinh hãi, giật lùi ba bước, suýt ngã ngồi xuống đất.
Ba năm trước, trong đêm mưa ấy… chính thanh kiếm này, chính đôi tay này, chính đứa trẻ trước mặt này đã giết đến mức máu nhuộm đỏ cả bãi tha ma!
Không giống với những kẻ chỉ biết dùi mài kinh sử trong Cố gia, Cố Thậm Vi là ác quỷ bò lên từ địa ngục.
Cố Ngọc Thành nghĩ đến đây, không kìm được lại lui thêm mấy bước. Hắn siết chặt chuỗi Phật châu trên cổ tay, như thể chỉ cần Cố Thậm Vi thực sự rút kiếm, hắn sẽ ném ngay chuỗi hạt đã khai quang này vào mặt nàng để trừ tà.
Cố Thậm Vi khẽ cười, nhưng lại rút từ trong ngực ra hai tờ giấy.
Không thèm liếc nhìn Cố Ngọc Thành lấy một cái, nàng đi thẳng đến trước mặt Cố Ngôn Chi, đặt hai tờ giấy lên bàn.
"Ba năm trước, khi Cố đại nhân dẫn quan sai dùng vạn kiếm xuyên tim ta, ngài đã ném thư tuyệt thân lên thi thể ta. Đã không còn là thân nhân, thì làm gì có chuyện "đại nghĩa diệt thân"? Đã không còn là thân nhân, thì sổ sách cũng phải rõ ràng."
"Cố Thậm Vi nay đã vô tội, lại còn lập nữ hộ tại nha môn. Các vị đều tinh thông luật pháp, phụ thân ta chỉ có duy nhất một nữ nhi, nữ hộ chủ có quyền kế thừa gia nghiệp. Ở đây có hai bản. Một là danh sách tư sản của phụ thân ta. Một là của hồi môn của mẫu thân ta."
"Hôm nay ta đến đây, không phải để đòi mạng, mà là đòi nợ."
"Ba ngày sau, mong Cố đại nhân theo danh sách này, đem đến ngôi nhà có cây lê trước cổng ở ngõ Tang Tử."
Nói xong, nàng không đợi Cố Ngôn Chi lên tiếng, lại khẽ cười một tiếng.
"Ba năm trước, vụ án Phi Tước, trận vây sát tại bãi tha ma, ta và phụ thân đều không có gì hổ thẹn. Có gì mà không dám đến Cố gia? Nhưng còn các người, trong lòng có thấy chột dạ không?"
Giọng điệu Cố Thậm Vi sắc bén, ánh mắt lại bình lặng như nước, cứ như người đã chết đi sống lại kia chẳng phải là nàng.Năm Thịnh Hòa thứ hai mươi bảy, Hoàng Thượng lâm trọng bệnh, quyết định lập đích trưởng tử Triệu Duy làm Thái tử, đồng thời trao quốc tỷ, lệnh cho giám quốc.
Đại điển Đông Cung, bá quan văn võ tề tựu.
Ngay lúc Hoàng thượng trao hộp gấm đựng ngọc tỷ cho Thái tử Triệu Duy, khi nắp hộp vừa được mở ra, ngọc tỷ bên trong bỗng hóa thành một con chim sẻ, vỗ cánh bay lên trời!
Chuyện ly kỳ trăm năm khó gặp, mọi người trong điện đều bàng hoàng chấn động, cảm giác tai họa sắp ập đến.
Giữa lúc mọi người còn đang không hiểu ra sao, tìm kiếm tung tích con chim sẻ, thì thị vệ cận thân của Hoàng thượng – Lý Xương bất ngờ rút kiếm hành thích!
Giữa lúc nguy cấp, Thái tử Triệu Duy lấy thân mình cản kiếm thay Hoàng thượng, bị thương cánh tay phải.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!