Trương Xuân Đình ngồi trước án thư, trên tay cầm quyển Nam Hoa Chân Kinh. Khi nghe thấy trên bức thư có tư ấn của mình, hắn thậm chí chẳng buồn rời mắt khỏi sách.
Ánh nến lay động, bóng người trên bức bình phong thêu cảnh sơn lâm phía sau lưng hắn cũng chập chờn theo.
Hung thủ… chính là người ở ngay bên cạnh Trương Xuân Đình.
Chín người của Hoàng Thành tư đã bao vây lầu Lục Dực, chiếm cứ toàn bộ những vị trí trọng yếu. Dù chỉ là một con mèo rời khỏi đó, cũng không thể thoát khỏi ít nhất hai cặp mắt dõi theo.
Hung thủ có thể "biến mất" một cách thần kỳ, chỉ bởi vì hắn là đồng môn.
Những binh sĩ Hoàng Thành tư đứng canh chừng, khi thấy một kẻ mặc cùng loại quan bào như họ, chỉ đơn giản nghĩ rằng đó là đồng đội đang di chuyển vị trí theo lệnh trên.
Đây chính là cái gọi là "dưới đèn mà tối".
Thậm chí, còn có một khả năng khác: hung thủ vốn dĩ là một trong tám người đang ẩn nấp.
Trước tiên, hắn nghe lệnh Cố Thậm Vi ẩn mình, sau đó lặng lẽ ra tay sát hại nạn nhân. Đợi khi sự việc vỡ lở, hắn lại lập tức giả vờ cùng đồng đội tìm kiếm nghi phạm. Một kế hoạch hoàn hảo, kín kẽ không chút sơ hở.
Cố Thậm Vi mở bức thư ố vàng, đặt trước mặt Trương Xuân Đình.
Trương Xuân Đình chỉ liếc qua một cái, rồi chẳng mấy hứng thú mà dời mắt đi.
"Hửm? Sao ngươi lại không nghĩ rằng chính ta là người ra lệnh giết hắn? Dù sao thì, ta vốn cũng cực kỳ chán ghét lão già đó mà."
Hắn ngẩng đầu lên, trong đôi mắt lóe lên một tia cười khó phân thật giả.
Cố Thậm Vi siết chặt lòng bàn tay, không dám thả lỏng dù chỉ một chút, vì Trương Xuân Đình là người tính khí thất thường, lúc trước có thể cười nói hòa nhã, nhưng sau một khắc lại có thể trở mặt vô tình.
"Nếu đại nhân muốn giết Quan Chính Thanh, cớ gì phải hao tâm tổn sức như vậy? Chỉ cần bảo Ngụy Trường Mệnh ra tay là xong."
Ngụy Trường Mệnh học được thuật thích khách, có thể nói là đi không dấu, đến không hình, ẩn thân trong bóng tối như một con dơi quỷ. Hắn am hiểu khinh công, nếu không phải vì nàng từng giao đấu với hắn nhiều lần, đã quá quen thuộc với thuật ẩn thân của hắn, thì e rằng nàng cũng khó mà phát giác được.
Ánh mắt Trương Xuân Đình dời về phía Ngụy Trường Mệnh.
Toàn thân Ngụy Trường Mệnh lập tức run lên, một lớp mồ hôi mỏng đã rịn trên trán.
"Đại nhân, thuộc hạ nào có nhàn rỗi vô sự đâu…" Giọng hắn như muốn khóc.
Hắn làm Thân tòng quan trong cung bao nhiêu năm, đến nay mới có lần đầu tiên được nghỉ phép. Ban đầu, hắn đã định tìm một cái hồ hoang vắng để cắm trại, thong thả câu cá chừng mười ngày nửa tháng. Sau đó, lại định tìm một vách núi dựng đứng mà nhảy xuống một lần, biết đâu lại vớ được kỳ ngộ giang hồ nào đó.
Nhưng… cá còn chưa kịp cắn câu, thì tai họa mang tên Cố Thậm Vi đã tìm đến.
Mỗi bước chân của nàng, đều như giẫm thẳng lên mặt hắn.
Hắn còn tâm trí đâu mà câu cá? Cả ngày chỉ toàn luyện võ, rồi lại nghĩ cách ám sát Cố Thậm Vi. Nghỉ phép lần này còn mệt hơn lúc trực trong cung!
Đây mà gọi là nhàn rỗi vô sự sao? Hắn rõ ràng là đầu treo xà, dùi đâm chân, nghe gà gáy là dậy ngay!
Trương Xuân Đình nghe xong, lại cầm sách lên, nhưng không tiếp tục chủ đề này nữa.
"Hừm, còn Tống Vũ đâu?"
Cố Thậm Vi mím môi: "Vẫn chưa có tin tức. Nhưng không có tin tức, cũng chính là tin tốt."
Khóe miệng Trương Xuân Đình hơi cong lên, hắn nhẹ nhàng lật một trang sách, giọng nói hờ hững: "Ngươi đem bức thư này giao cho Hàn Thời Yến, để hắn kêu oan thay ta. Một thanh kiếm tốt như vậy… đáng tiếc lại không gặp được người biết dùng nó."
Nói đến đây, giọng điệu hắn đột nhiên lạnh xuống: "Việc nội gián, giao cho Lý Tam Tư xử lý. Còn ngươi, tiếp tục tìm Tống Vũ."
Cố Thậm Vi thoáng ngạc nhiên, nhưng không kịp nghĩ sâu.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!