"Về chuyện của Chu Thành, ngươi còn biết điều gì khác không?"
Liễu Dương suy nghĩ một lúc rồi lắc đầu: "Không có, hắn là người rất kín miệng."
Đúng lúc này, Liễu Âm người vẫn im lặng từ nãy đến giờ bỗng lên tiếng: "Chu Thành nói rằng sau khi xử lý xong chuyện này, hắn sẽ quay về Tô Châu cưới cô nương Xuân Linh."
Giọng hắn trầm thấp, giống như tiếng chuông cổ trong chùa, mang theo chút nặng nề: "Lúc nói chuyện với ta, hắn vô ý giẫm phải phân chó, liền mở miệng mắng Trương đại nhân của Hoàng Thành Tư. Xem ra hắn căm hận vị đại nhân ấy đến tận xương tủy."
Liễu Dương nghe thấy câu này thì sắc mặt đột nhiên thay đổi. Hắn hoảng sợ nhìn về phía Cố Thậm Vi.
Hắn đã sớm chú ý đến lệnh bài bên hông vị nữ lang quân này, nàng đến từ Hoàng Thành tư, mà Trương Xuân Đình chính là thủ lĩnh của nơi ấy.
Cố Thậm Vi nghe vậy, trong lòng suy xét. Nàng khẽ lắc đầu: "Chu Thành này đúng là thất lễ thật. Phân chó đâu phải do đại nhân Trương thải ra, sao lại có thể mắng người ta được? Thật là quá đáng mà."
Liễu Dương lúc này càng thêm hoảng loạn, lập tức giơ tay, ấn mạnh đầu của Liễu Âm xuống. Liễu Âm không hiểu chuyện gì, giãy giụa muốn ngẩng đầu lên, trông chẳng khác gì một chiếc gáo nước bị ấn xuống chum, dù có cố ấn thế nào cũng không chịu chìm hẳn, thoạt nhìn vô cùng buồn cười.
Cố Thậm Vi không hỏi gì thêm, xoay người bước ra ngoài: "Nếu nhớ ra điều gì, cứ đến Ngự Sử đài tìm ta."
Hàn Thời Yến thấy vậy, vội vàng để lại một câu rồi lập tức đuổi theo nàng.
Hai huynh đệ cúi đầu, im lặng đứng đó cho đến khi ngoài cửa không còn động tĩnh nữa, lúc này Liễu Dương mới thả tay.
Ngoài sân, cơn mưa đã ngừng, gió nhẹ khẽ lùa qua, những nhành cây trong viện lay động như những bóng ma vươn vuốt ra trong đêm tối.
Liễu Âm gãi đầu, khó hiểu nhìn đệ đệ: "Tiểu đệ, vì sao quan sai đột nhiên tìm đến chúng ta?"
Liễu Dương ngước nhìn bầu trời, khuôn mặt non nớt lộ ra nét đau thương: "Bởi vì Quan ngự sử đã chết rồi và chúng ta… đã hại chết ngài ấy."Đêm khuya ở Biện Kinh không quá đỗi tĩnh mịch, những ngọn đèn từ các kỹ viện, quán rượu soi sáng nửa bầu trời, dù đứng ở đâu cũng có thể nghe thấy tiếng ca hát uyển chuyển văng vẳng.
Cố Thậm Vi kéo chặt áo choàng, hắt xì một cái, đưa tay xoa mũi rồi lẩm bẩm: "Mưa ở Biện Kinh cũng mang theo mùi phấn son."
Hàn Thời Yến thấy sắc mặt nàng ngày càng tái nhợt, mím môi, nhưng cuối cùng vẫn không nói gì.
"Tiếp theo Hàn ngự sử muốn đi đâu? Ta đưa ngài một đoạn. Là phủ công chúa, phủ Quan ngự sử hay quay lại ngõ Phù Dung?"
Nghe đến ba chữ "ngõ Phù Dung", Hàn Thời Yến liếc nhìn Cố Thậm Vi thật sâu.
"Đến ngõ Phù Dung. Ta sợ đêm dài lắm mộng. Vạn nhất vị hoa khôi ấy cũng giống như Liễu Dương, lo lắng sẽ làm lỡ dở chung thân đại sự của ta mà không chọn ta, thì chẳng phải ta không thể thực hiện lời hứa với Cố tiểu thư hay sao? Nàng ta không đến tìm, ta có thể đi tìm nàng ta."
Hàn Thời Yến thấy Cố Thậm Vi đã lên ngựa, liền nhanh chóng leo lên trước, không cho nàng cơ hội "bắt gà con" mà đẩy hắn xuống.
Cố Thậm Vi thấy thế thì bật cười, trêu ghẹo: "Ta còn tưởng Hàn ngự sử lo lắng tối nay ta sẽ dùng cực hình với Lục Dực."
"Đây cũng là một trong những lý do." Hàn Thời Yến nghiêm túc đáp.
Cố Thậm Vi khẽ lắc đầu, giục ngựa lao đi.Ngựa dừng trước ngõ Phù Dung.
Vừa xuống xe ngựa, một bóng đen lập tức lướt tới. Chính là thuộc hạ Trương Diên, người trước đó phát hiện ra nam nhân trong nhà xí.
Hắn ôm quyền với Cố Thậm Vi, nói: "Đại nhân, chuyện Quan ngự sử bị giết đã lan truyền trong ngõ Phù Dung. Khi nãy có không ít người rời đi, chúng ta không tiện ngăn cản, nhưng đã bí mật ghi lại danh sách."
"Lầu Lục Dực bị Khai Phong Phủ phong tỏa, Thôi đốc quan đã đưa thi thể Quan ngự sử đi. Lục Dực cô nương bị kinh sợ, tú bà đã mời đại phu đến xem, hiện tại nàng đang nghỉ ngơi tại Phù Dung lâu."
Phù Dung lâu là nơi ở của Ứng Phù Dung, nằm sâu nhất trong ngõ Phù Dung.
Phù Dung lâu rộng lớn hơn hẳn so với mười hai lâu còn lại, được xây dựng mô phỏng theo Phàn lâu, nhưng không phải là một tửu lâu nghiêm chỉnh gì cho cam. Lâu cao bốn tầng, trong đó tầng cao nhất chính là nơi ở của tú bà Ứng Phù Dung.
Cố Thậm Vi khẽ gật đầu với Trương Diên: "Hàn đại nhân tự mình vào Phù Dung lâu tìm Lục Dực cô nương đi, nhớ giữ lời hứa của ngài."
Hàn Thời Yến khẽ gật đầu, rồi cất bước đi sâu vào trong ngõ. Khi hắn đã khuất bóng, Trương Diên cũng thức thời ẩn vào bóng tối.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!