Chương 8: (Vô Đề)

8. Tồn tại.

Chén trà vỡ vụn, Kim Kết mở cửa vọt vào, tiếng động ồn ào truyền ra bên ngoài cửa viện, bọn hạ nhân chờ bên ngoài với sắc mặt bất an, người nhìn ta, ta nhìn người, do dự có nên đi vào hay không đây?

Lý Phụng Thường mang theo Nguyên Cát và Hạng Vân đi tới, vừa lúc nghe thấy tiếng ồn ào bên trong, biểu tình khẽ biến, bước chân nhanh hơn muốn đi vào trong phòng.

Kim Kết từ bên trong vội vã đi ra, ngăn cản bọn họ, nàng nói:

"Tiểu thư nói, đã quá muộn rồi, muốn nghỉ ngơi."

Lý Phụng Thường nhíu mày:

"Đã xảy ra chuyện gì? Là tiếng động gì vậy?

"Hắn lướt qua Kim Kết nhìn vào bên trong, nhưng lại chỉ có thể nhìn thấy hai thân ảnh thấp thoáng trong phòng. Kim Kết cúi đầu nói:"Tiểu thư cho rằng tiểu công tử trở về như vậy quá là nguy hiểm."

Hóa ra là tỷ đệ nổi lên tranh chấp, Lý Phụng Thường thở dài.

"Tiên Nhi và Ngọc ca nhi lớn lên cùng nhau, lần đầu lại chia xa lâu như vậy, cho nên lo lắng cho nhau là bình thường."

Hắn nói, rồi nhấc chân lên, lại muốn bước vào.

"Tiên nhi đang có thương tích, Ngọc ca nhi lại bôn ba vất vả đường dài, hai đứa đứng cãi nhau nữa."

Kim Kết lại một lần nữa bước lên một bước ngăn hắn lại, thi lễ nói:

"Vâng, nô tỳ cũng đã khuyên rồi, hai tỷ đệ khóc lóc một hồi, hiện tại đã không sao, tiểu thư muốn tiểu công tử nghỉ ngơi ạ.

"Trong nhà này, Lý Phụng Thường là chủ, nhưng chỉ ở nơi này, nếu tiểu cô nương ở trong phòng không lên tiếng thì hạ nhân vẫn sẽ ngăn cản hắn. Lý Phụng Thường cười cười không hề tức giận, hắn sẽ không bực tức với trẻ nhỏ và hạ nhân đâu."Tiên nhi sẽ trông nom Ngọc ca nhi, chúng ta không cần lo lắng nữa." Hắn quay đầu nói với Nguyên Cát và Hạng Vân:

"Hai người cũng vất vả, đêm nay nghỉ ngơi cho tốt đi, có chuyện gì ngày mai chúng ta lại nói sau.

"Đương nhiên Nguyên Cát và Hạng Vân sẽ không phản đối. Lý Phụng Thường gọi quản gia tới dặn dò sắp xếp cho những người đi theo Nguyên Cát và Hạng Vân xong mới rời đi. Ngoài cửa chỉ còn lại mấy nha đầu và vú già phụ trách sân viện của Lý Minh Lâu."Mọi người nghỉ tạm một chút đi."

Kim Kết nói xong, nàng vẫn đứng ở nơi này như bình thường chờ Lý Minh Lâu sai phái, những người khác cũng tản ra chờ đợi nàng sai phái.

Nhưng Kim Kết nhìn mọi người đi ra với biểu tình không còn đạm nhiên như bình thường nữa, hai tay nàng nắm chặt, ánh đèn hành lang chiếu xuống khuôn mặt trắng bệch của nàng, biểu hiện sự bất an, sự lo âu và càng nhiều đau thương.

Đại tiểu thư thật sự bị thương.

Đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy rõ ràng vết thương như vậy, nhớ đến hình ảnh cánh tay thối rữa kia khiến người ta sợ hãi, thế thì mặt của tiểu thư thì sao....

Kim Kết hít sâu một hơi, đè ép những hoảng loạn trong lòng xuống, thật sự không cần gặp đại phu, không cần dùng thuốc gì sao?

Trong nhà, Lý Minh Ngọc nhìn Lý Minh Lâu đang trải giường chiếu cho mình, trên mặt cũng không còn chút huyết sắc nào.

"Tỷ tỷ, thật sự không cần tìm đại phu tới ư?"

Hắn lại hỏi lại một lần nữa.

Sau khi bị họ nhìn thấy cánh tay, Lý Minh Lâu đã rũ tay áo xuống, ống tay áo to rộng che đậy hết vết thương chói mắt kia. Nàng ngăn hai người đang kinh hoảng dò hỏi, chỉ nói bọn họ không cần hoảng sợ, vết thương này không sao, rồi dặn dò Kim Kết ra ngoài thủ vệ.

Lý Minh Lâu xoay người nhìn Lý Minh Ngọc.

Tuy rằng đứa nhỏ đang cố gắng làm ra vẻ trầm ổn nhưng liên tiếp gặp phải kinh hách, hài đồng đã khủng hoảng đến không thể ức chế được nữa, thân mình nho nhỏ đứng lặng một bên, vừa gầy yếu vừa run lẩy bẩy.

Có đôi khi nói rằng không có việc gì cũng không thể trấn an được người đang quan tâm tới mình.

"Không cần." Lý Minh Lâu ngồi xuống mép giường. "Vết thương này của tỷ không phải gặp đại phu là có thể chữa khỏi, thật ra đây không phải là vết thương."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!