43. Một mũi tên, cung gãy.
Đây là một thợ săn hung ác.
Hạng Nam còn chưa từng tham gia chiến trường, cũng chưa từng được nếm thử mùi vị tử vong uy hiếp.
Tử vong uy hiếp là cảm giác này đúng không.
Ngươi thậm chí còn không biết nó là cái gì, mà bản năng đã nói cho ngươi rằng nó đến.
Theo bản năng Hạng Nam nhào về phía trước, ý đồ tránh đi một kích từ phía sau, nhưng phía trước là tấm lưới đang chờ đợi hắn.
Tấm lưới kia đã cũ nát mềm nhưng bông không hề có tính công kích, nó chỉ vây khốn con mồi lại, nếu là gà rừng không có tư duy chúng sẽ vỗ cánh hoảng loạn, mà con người thì lại nghĩ cách kéo ra.
Công kích từ phía sau chính là tận dụng thời gian chờ đợi ấy.
Hạng Nam nhào về phía trước gập chân xuống biến thành tư thế quỳ, thân mình xoay chuyển, tay phải nắm chặt trường cung xoay tròn một cái trước người.
Ở thời khắc sinh tử, trường cung ngăm đen dày nặng của hắn đồng thời phát ra một tiếng gào thét, quấn lấy tấm lưới cũ nát kia, tựa như đang phất một chiếc cờ xoay tròn bọc hắn lại, lá cây khô rụng bốn phía bay múa ngưng tụ lại tựa như biến thành một tấm giáp chắn.
Thứ sắc nhọn gào thét nhẹ nhàng xuyên thấu qua những chiếc lá khô đang bay múa, trong rừng núi tối tăm thứ ánh sáng lãnh khốc, rét lạnh lóe lên không thể ngăn cản.
Phịch một tiếng, thân mình đang xoay chuyển của Hạng Nam cuối cùng cũng quỳ sụp trên mặt đất, thân thể ngưỡng ra sau ngã xuống, lá khô bay loạn rơi xuống như bông tuyết mùa đông.
Hết thảy quay trở về yên lặng.
Ngay sau đó là tiếng bước chân dồn dập vang lên, ầm ầm ầm phảng phất như tiếng sấm liên tục đánh xuống, có người đang dồn dập chạy tới.
"Tiểu thư!
"Tiếng la của Phương Nhị như sấm xuyên thấu qua rừng sâu. Rầm một tiếng, Nguyên Cát lao ra từ trong rừng già tựa như cự thạch bắn thẳng xuống đất:"Tiểu..... người nào vậy?
"Hắn liếc mắt nhìn người nằm trên mặt đất, là một người đàn ông. Đây là người phát ra tiếng gào thét kia. Bọn họ nghe thấy có tiếng động cho nên ngay lập tức chạy như bay trở lại."Ta ở đây.
"Thanh âm của Lý Minh Lâu truyền đến, xào xạc, chiếc dù đen xuất hiện trong tầm mắt mọi người. Phương Nhị và Nguyên Cát đều thở phào nhẹ nhõm, Tiểu Oản với cánh tay, cẳng chân gầy yếu cũng nghiêng ngả lảo đảo chạy về, thấy nàng cũng thở phào, chân tay mềm nhũn ngã vào núi đá hít từng ngụm khí lạnh. Lý Minh Lâu vội đi tới nâng hắn, rồi lại nhìn sang nơi kia:"Hắn... thế nào?"
Phương Nhị và Nguyên Cát một lòng chỉ quan tâm tới nàng cho nên không hề để ý đến kẻ nằm dưới mặt đất nữa, nghe thấy nàng hỏi mới quay lại nhìn qua.
"Đã chết rồi ư?
"Phương Nhị liếc mắt nhìn mũi tên cắm trước ngực. Tiểu Oản a lên một tiếng, nhảy dựng lên, sắc mặt trắng bệnh nói:"Là bẫy của ta.
"Lập tức Nguyên Cát hiểu rõ tình thế trước mắt, hắn bước nhanh tới cúi người kiểm tra. Trên thân thể người kia rơi đầy cành lá, đôi tay trước người nắm chặt một trường cung, đôi chân uốn lượn gập xuống mặt đất, thân mình lại ngửa lên trời, vẫn không nhúc nhích. Nguyên Cát phủi đi mấy chiếc lá rơi rụng trên mặt đối phương, khi thấy rõ khuôn mặt......"Hạng Nam!" Hắn hô lên thất thanh.
Hôm qua Hạng Nam mới đi vào phủ Giang Lang, chưa từng gặp mặt nhưng đương nhiên Nguyên Cát biết hắn tới, còn tự mình nhìn thoáng qua, cho nên hiện giờ đã nhận ra được.
Phương Nhị không chần chờ nữa duỗi tay chạm vào thân mũi tên còn lộ ra bên ngoài, thân tên gãy ra nhưng không thấy đầu mũi tên đâu cả.
Hoàn toàn đâm sâu vào ngực rồi sao?
Trong nháy mắt, mấy người ở đây đều như ngừng hô hấp.
Phương Nhị đưa tay nắm lấy trường cung trước người Hạng Nam, rắc một tiếng, cây cung dài màu đen cũng bị gãy đôi, nơi nứt gãy lộ ra đầu mũi tên.
Trên áo bào trắng tinh của hắn không hề có vết máu.
"Được cung chặn rồi." Phương Nhị thở phào nhẹ nhõm, đứng thẳng người dậy. "Người không sao.
"Vậy mà.... Tiểu Oản thở phào nhẹ nhõm, chân hắn lại mềm nhũn, nhưng động tác của người bên cạnh hắn lại nhanh hơn, chỉ hơi lay động một chút rồi trượt ngồi trên núi đá. Tiểu Oản duỗi tay nắm lấy cây dù đen của nàng:"Người không sao chứ?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!