Chương 40: (Vô Đề)

40. Một lời âu yếm.

Lý Minh Lâu chưa từng quên việc muốn giế. t chết hai thúc cháu Hạng gia.

Thân phận của Hạng Vân quá đặc thù, liên lụy tới quá nhiều thứ, không dễ dàng giế. t chết, còn Hạng Nam chỉ là hậu sinh trẻ tuổi, chết thì chết, nhiều lắm là Hạng gia rối loạn một chút mà thôi, đây là kết quả nàng đúc kết được.

Nhưng mà không thể động thủ ở đây, giết ở nơi nào cũng phải suy nghĩ cho tốt, cho nên giờ phút này không cần gặp đối phương. Lý Minh Lâu không muốn lãng phí một chút cảm xúc nào với Hạng Nam cả, nàng lắc đầu:

"Không gặp."

Gặp hay không, Kim Kết cảm thấy không cần phải đưa ra lý do giải thích, nàng thưa dạ rồi cứ đơn giản đi ra đáp lời Lý Minh Hải, không kèm theo bất cứ lời giải thích hay cảm tạ gì, Lý Minh Hải cũng không cảm thấy có gì không ổn ở đây.

"Sau khi Tiên Nhi muội muội xảy ra chuyện, ai nàng cũng không gặp, tổ mẫu cũng đều đứng cách cửa để nói chuyện." Hắn chủ động giải thích cho Hạng Nam.

Hạng Nam tỏ vẻ thông cảm: "Bệnh nàng như thế nào hay đại phu ra sao, ta sẽ không hỏi, lão phu nhân và thúc phụ tất nhiên đã sắp xếp mọi thứ thỏa đáng, ta cũng không có đại phu nào tốt để đề cử cả."

Lý Minh Hải nói: "Ngươi cũng không cần lo lắng những việc này."

Hạng Nam gật đầu: "Ta không thể giúp gì được nàng, cũng không phải tới để ép buộc nàng gặp ta, chỉ cần nàng biết ta đến là được rồi."

Lý Minh Hải ngẩn ra, đây là... lời âu yếm à?

Lý Minh Hải 19 tuổi, đã thành thân và năm trước mới vừa sinh một cô con gái, trước mặt Hạng Nam mới 17 tuổi là có thể bày ra tư thế của người lớn tuổi hơn nhưng vừa nghe lời nói kia hắn vẫn đỏ bừng mặt giống như thiếu niên bồng bột.

Hắn và thê tử thành thân qua lời mai mối, đêm tân hôn mới thấy mặt lần đầu, chưa từng tương tư cô nương nào, càng chưa từng nói lời âu yếm gì.

"À, được." Hắn lắp bắp nói.

Sau khi Hạng Nam biểu đạt ý đồ đến, hắn cáo từ, không chờ Lý lão phu nhân và Lý nhị lão gia trở về: "Tới quá vội vàng, giờ gặp trưởng bối sẽ quá thất lễ, ta đi gặp Cửu ca của ta trước, tắm gội thay quần áo chuẩn bị lễ xong sẽ tới cửa bái kiến lão phu nhân và bá phụ."

Lý Minh Hải nói vài câu giữ lại rồi tự mình đưa Hạng Nam rời đi. Hắn đứng ở cửa nhìn người thiếu niên độc hành một người một ngựa biến mất ở cuối phố xong mới đi vào, nói cho người dưới thông báo cho tổ mẫu và phụ thân rằng Hạng Nam đã rời đi, không cần vội vàng trở về, tuy rằng bọn họ không có khả năng vì một vãn bối mà gấp gáp trở về, quả nhiên chỉ có đại quản gia Lý Dương là trở lại.

Lý Minh Hải nói đơn giản ý đồ của Hạng Nam, quản gia Lý Dương nghe xong cũng rời đi, nhưng có một việc Lý Minh Hải không biết nên quyết định như thế nào.

"Câu nói trước khi Hạng công tử đi, ta có nên chuyển cho Minh Lâu không?" Hắn chỉ có thể hỏi nhỏ thê tử của mình.

Thê tử của hắn là Triệu thị năm nay 18 tuổi, tuy rằng đã sinh đứa nhỏ nhưng khi nghe thấy lời biểu đạt tình ý trực tiếp như vậy thì vẫn đỏ mặt: "Có thể không được tốt hay không?"

"Chắc không sao đâu, tuy rằng bọn họ chưa thành thân nhưng việc hôn nhân đã định rồi." Lý Minh Hải suy tư, lại nói: "Nếu không không cần phải nói rõ, Minh Lâu đã biết Hạng công tử tới, điều này mang ý nghĩa gì thì không cần nói cũng biết."

Nhưng việc tình ý như vậy càng hàm súc mới càng tốt đẹp.

Triệu thị nghĩ nghĩ lắc đầu: "Vẫn nên nói cho đại tiểu thư biết đi, hiện tại nàng ấy gặp phải việc kia, có lời nói của Hạng công tử thì nàng càng an tâm, tự suy đoán và nói ra rõ ràng là không giống nhau đâu."

Tuy rằng Lý Minh Hải không quá hiểu, nhưng vẫn làm theo lời của thê tử, hắn vừa đỏ mặt vừa nói cho Kim Kết biết, Kim Kết lại đỏ mặt chuyển đạt cho Lý Minh Lâu, còn Minh Lâu nàng chỉ cười cười.

Nàng từng nghe rất nhiều lời ấu yếm của Hạng Nam, trang giấy thì ngắn mà tình ý thì dài, Hạng Nam thường xuyên không có ở nhà, giữa bọn họ sẽ liên hệ qua thư từ.

Nàng không phải một cô nương mới 13 tuổi, vừa nghe thấy một lời âu yếm đã đỏ mặt, huống chi lại là người giết mình, nàng chỉ cảm thấy thật buồn cười.

Nhưng những người khác thì không, lời nói kia của hắn đã truyền khắp Lý gia, rất nhiều người giống như Lý Minh Nhiễm sẽ thét lên, hai mắt sáng ngời nghĩ công tử Hạng Nam thật tốt, lời kia đúng là lời âu yếm khiến cả thế gian động tâm.

Và cứ như vậy lời ấy yếm động lòng người kia như cơn gió được lan truyền, thế cho nên Hạng Cửu Đỉnh nghe thấy lời nói kia trước rồi rồi mới nhìn thấy người.

Hạng Cửu Đỉnh nhìn thiếu niên đang ngồi yên lặng uống trà trong thính đường, hô lên:

"Nếu ngay từ đầu đệ tới đây thì hiện tại hẳn chúng ta đang ngồi uống trà ở nhà rồi."

Lý Minh Lâu đính hôn với Hạng Nam, nhưng vì tuổi còn nhỏ cho nên chưa tổ chức hôn lễ, dù vậy thì khi đón nàng tới phủ Thái Nguyên, Hạng Nam thân là vị hôn phu hẳn là nên tới nghênh đón, nhưng vừa khéo Hạng Nam có quân lệnh trên người, không thể xin nghỉ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!