38. Dặn dò trước lúc đưa đi
Hạng đại lão gia nói Liệp tiên sinh vì cố thổ nan li rất khó mời, khi gặp lúc ấy là hắn đang đi du lịch, nhưng nhất quyết nói phải về phủ Giang Lăng không muốn rời đi.
Hạng Vân phải dùng tất cả mọi biện pháp, cuối cùng dùng danh nghĩa Lý Phụng An mới có thể mời được hắn.
Đương nhiên, hiện tại Lý Minh Lâu đã không tin được lời nói của Hạng đại lão gia, và sự thật chứng minh dù có dùng danh nghĩa của Lý Phụng An cũng vô dụng, hoặc là Quý Lương không phải Liệp tiên sinh, nhưng mặc kệ có phải hay không, nàng phải đánh cuộc một phen.
Nàng tin tưởng dù người này không phải Liệp tiên sinh nhưng cũng sẽ trở thành người không hề thua kém.
Thông qua 2 lần gặp ngắn ngủi, nàng có thể hiểu đại khái Quý Lương là loại người gì.
Hắn là một người điên, si mê nghiên cứu những y thuật hiếm lạ cổ quái, vạn vật trong thế gian này dưới con mắt hắn đều là công cụ của y thuật, bao gồm cả con hắn.
Khi mà con trai ruột của mình bị thương, ý niệm đầu tiên trong đầu hắn không phải lo lắng hay bi thương mà là vui mừng vì có cơ hội để chữa trị.
Một khi đã như vậy thì mọi chuyện rất đơn giản.
Trước tiên nàng cho hắn thấy sự thật lòng của mình, nàng tin tưởng vào tài nghệ của hắn, tiếp đó lại nói cho hắn biết ở Kiếm Nam đạo hắn có cơ hội để thi triển thân thủ, không còn bị thôn dân xua đuổi, không cần đối mặt với gà rừng hay thỏ hoang, mà hắn có thể cứu trị những người tỏ lòng cảm kích hắn như thương binh, dân thường khốn khổ.
Đối với thương binh hay dân thường mà nói, trải qua sự tàn khốc của chiến tranh, thì dù cho phương thức cứu trị có đau đớn như thế nào thì họ vẫn có thể tiếp nhận, mục đích của bọn họ chỉ có một đó là sống sót.
Quý Lương cần người bệnh, mà người bị thương cũng cần đại phu.
"Đa tạ tiên sinh." Lý Minh Lâu nói lời cảm tạ, nàng lại chỉ vào Nguyên Cát: "Đây là đại quản gia Nguyên Cát nhà ta, hắn sẽ sắp xếp cho tiên sinh đi Kiếm Nam, ta không còn sức lực nữa, xin được nghỉ ngơi trước."
Vừa dặn dò xong chuyện này nàng ngã xuống hôn mê bất tỉnh, cảm giác cuối cùng mà nàng cảm nhận được đó là Nguyên Cát nắm chặt lấy đầu vai của nàng, tiếng Phương Nhị kêu gọi, cùng với âm thanh vui mừng của Quý Lương.
"Ngất rồi thì càng tốt, trị thương đi, để ta trị vết thương trên mặt nàng ấy cho.
"Ồ, chắc hẳn Nguyên Cát sẽ không đánh chết đối phương đâu nhỉ......... Nàng cũng không hôn mê quá lâu, khi tỉnh lại là đang trên đường về nhà, Nguyên Cát đã ngồi vào trong xe ngựa."Không phải do trị thương."
Lý Minh Lâu giải thích bằng thanh âm suy yếu: "Là thân thể của ta càng ngày càng không tốt."
"Nhưng nhất định trị thương là một trong những nguyên nhân.
"Thanh âm Nguyên Cát trầm xuống. Lý Minh Lâu không phản bác, khi chủy thủ cắt vào da thịt hay từng mũi kim xâu vào huyết nhục, đã đánh sâu vào cả tinh thần lẫn thân thể của nàng. Từ nhỏ đến lớn, nàng chưa từng chịu một vết thương nào dù chỉ là đứt tay, cho đến lúc chết dưới loạn tiễn xuyên tâm ấy. Nguyên Cát nói:"Tiểu thư muốn lấy niềm tin của Quý Lương thì để nô tài cũng giống nhau."
Lý Minh Lâu cười cười: "Ta thì càng tốt hơn.
"Bởi vì nàng là con gái của Lý Phụng An, không tiếc tự hại thân thể quý giá để cho đối phương thấy lòng thành, so với hắn thì càng thuyết phục hơn, Nguyên Cát cũng hiểu rõ đạo lý này. Lý Phụng An cũng là người như vậy, một khi đã làm việc gì thì không sợ, không đẩy, không trốn. Nhưng mà nếu ngài ấy vẫn còn, đại tiểu thư cần gì phải làm như thế, Nguyên Cát ảm đạm nghĩ."Nguyên Cát thúc, ta làm như vậy không phải vì phụ thân không còn nữa." Lý Minh Lâu nói.
Đời trước, không có phụ thân, nàng trải qua cuộc sống không khác gì lúc ông còn sống. Kiếm Nam đạo phụng nàng là chủ, Hạng gia phụng nàng là tôn quý, tài phú trong tay nàng dùng mấy đời cũng không hết.
Nàng ở phủ Thái Nguyên có trang viện, có đồng ruộng còn mua cả một ngọn núi, xuân đi ngắm hoa, hạ ra nghịch nước, thu đến thu hoạch, đông sang săn thú, bước ra cửa là có ngựa xe tinh mỹ, tôi tớ vờn quanh.
Nàng Lý Minh Lâu giống như nhũ danh của mình, trải qua những ngày tháng như thần tiên, cho đến giây phút trước khi chết kia, nàng cũng không biết cái gì gọi là phiền não, là gian nan trong thế gian này.
Lầu các thân tiên đã sụp đổ, lang tâm hổ dữ của Hạng thị, nàng đã nhìn rõ, dù cho phụ thân có còn nữa hay không thì lang tâm ấy của Hạng thị vẫn còn, chẳng qua phụ thân tạ thế bọn họ không có gì để kiêng kị nữa mà thôi.
Nếu đã biết như vậy, khi không còn phụ thân nàng phải làm gì đó, mà cho dù còn phụ thân nàng cũng phải làm.
Hơn nữa, nàng làm chuyện này bởi vì cái thân thể này nữa.
Thân thể giống như quỷ của nàng không thể thấy được ánh mặt trời, trái tim đập cũng dần dần không được bình thường, không biết lúc nào nàng sẽ biến thành một cỗ tử thi.
Nàng muốn thử một lần, cũng may, vết cắt sẽ đổ máu, sẽ đau, rất đau.
"Chỉ cắt lần này thôi, sẽ không bao giờ có lần sau nữa.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!