31. Đại cục làm trọng.
Lý lão phu nhân cảm thấy biện pháp này cực kỳ tốt, còn nhị lão gia cảm thấy thế nào bà không hề để ý đến.
"Đó là con trai của ta."
Bà vỗ về đầu vai của Lý Mẫn, khóc lên: "Hắn chết vẫn nhớ thương ta, ta cũng không thể bỏ hắn xuống được.
"Sở dĩ Lý Phụng An đưa tiền về nhà là vì có bà, nếu không có người làm mẹ này thì các huynh đệ nào có được hưởng lợi như ngày hôm nay. Lý Mẫn cảm thấy đạo lý này cũng đúng, hắn dùng tay áo lau lau nước mắt:"Nô tài không thể làm chủ được, nhưng mà nô tài nguyện ý vì lão phu nhân chạy về nói một câu."
Lý lão phu nhân cảm thấy việc này cũng không tính là việc lớn, thậm chí bà cũng lý giải cách sắp xếp của Lý Phụng An, vì dù sao Lý Phụng Thường là người đứng đầu cái nhà này phải chống đỡ môn hộ, phải xã giao với bên ngoài, là mẹ làm sao bà lại làm khó con trai đi xã giao chứ, tiền tài và đồ vật đưa cho bà, khi cần bà đưa lại cũng giống nhau thôi.
"Vậy ngươi nhanh chạy về báo lại đi."
Nói xong, bà cúi đầu nhìn xuống tay áo của mình, tức giận quát:
"Dùng tay áo của ngươi mà lau!"
Lý Mẫn hít hít nước mũi, kéo tay áo lão phu nhân nói:
"Tay áo lão phu nhân thật thơm."
Lý lão phu nhân phì một tiếng, kéo tay áo về: "Ta một thân già cả, ngươi tới nhà cũng không muốn gặp ta."
Lý Mẫn kêu lên oan uổng: "Đều là do Hạng cửu gia câu dẫn nô tài."
Lý lão phu nhân không thể chống đỡ được nữa, bật cười, đám nha đầu bà tử cúi đầu chờ hầu hạ trong phòng cũng bật cười.
"Hắn câu dẫn một cái là ngươi đi ngay sao, còn không phải là không để bụng ta.
"Lý lão phu nhân nghiêm mặt cười lạnh. Lời này chỉ có lão phu nhân mới có thể nói ra, Tả thi quỳ trên mặt đất, đầu cúi càng ngày càng thấp. Trong lòng nghĩ, về sau bà nhất định phải bắt Lý Mẫn sửa lại cái tất xấu kia. Lý Mẫn lắc lư ống tay áo của Lý lão phu nhân, đáng thương nói:"Nô tài muốn lấy lòng hắn nha, bởi vì dù sao tiểu thư cũng phải gả tới nhà hắn, còn lão phu nhân không giống, dù không lấy lòng cũng đều thân thiết cả."
Lý lão phu nhân giơ tay đẩy đầu hắn ra:
"Cái đạo lý quỷ quái gì đây."
Lý Mẫn nửa trốn nửa không, tội nghiệp kêu lão phu nhân:
"Nô tài còn chưa được ăn cơm nữa.
"Tầm mắt lão phu nhân nhìn quanh căn phòng, vừa rồi vì tức giận cho nên đồ ăn bày đầy trên bàn bị xô đẩy, chén đũa nằm chỏng chơ, không ít đồ ăn rơi xuống đất. Bọn nha đầu không dám tiến lên dọn chỉ tránh lui trong góc, mà Tả thị và Lý Phụng Thường vẫn còn đang quỳ gối tại chỗ. Lý lão phu nhân lạnh nhạt nói:"Hai con đi xuống đi.
"Lý Phụng Thường và Tả thị thưa vâng, nha đầu ở hai bên vội tiến lên nâng hai người dậy. Tả thị làm dâu nhiều năm như vậy rồi mà đây là lần đầu tiên bị quỳ gối lâu như vậy. Mỗi bước đi đều cảm thấy đầu gối đau đớn, nhưng trước mặt mẹ chồng, bà không thể kêu đau càng không thể không rời đi. Đối thoại của Lý Mẫn và lão phu nhân tiếp tục vang lên."Nơi này của ta không có cơm cho người đâu, đi ra ngoài mà tìm ăn."
"Lão phu nhân, đây rõ ràng đều là đồ mà nô tài thích ăn.
"Tả thị quay đầu lại nhìn, Lý Mẫn đang nhặt một chiếc bánh gạo từ dưới đất lên thổi thổi rồi bỏ vào miệng. Bọn nha đầu vội hô hoán mà Lý lão phu nhân cũng duỗi tay vỗ vào tay hắn, Cuối cùng cơn tức giận đã tan thành mây khói, nhóm vú già, nha đầu ùa vào dọn dẹp đống lộn xộn trên mặt đất rồi dâng đồ mới đi vào. Trong nhà lại lần nữa vang lên tiếng hoan thanh tiếu ngữ. Tả thị thu hồi tầm mắt, bắt lấy cánh tay của Lý Phụng Thường:"Lão gia, giờ như thế nào cho phải?"
Mẫu thân vừa mới nguôi giận, giờ làm thế nào cho phải? Lý Phụng Thường cũng không để ý cái này. Nếu như tiền bạc, cửa hàng kia không trượt qua tay họ mà là tiếp nhận từ trong tay mẫu thân thì vào lúc này hắn sẽ cực kỳ cao hứng, nhưng đã từng nắm ở trong tay giờ lại phải giao ra sau đó lấy lại từ tay mẫu thân, cảm giác thật khác nhau.
Cũng là đồ vật ấy tiếp nhận từ trong tay ai lại không hề giống nhau.
Lý Mẫn ăn cơm trưa ở chỗ lão phu nhân xong mới đi ra, Lý Phụng Thượng đã chờ hắn ở trong phòng, còn mang đến một bình rượu ngon.
"Đi ăn cơm với người Hạng gia thì hãy cầm bình rượu này đi.
"Lý Phụng Thường nói. Lý Mẫn cầm bình rượu lên, vẻ mặt kinh hỉ:"Đây rượu cổ của Tả gia mà đại lão gia đã từng đề cập đến, hiện giờ không có mấy.
"Nhà mẹ đẻ của Tả thị mở tửu lâu có một bí phương ủ rượu gia truyền, là trân phẩm hiểm thấy được cất giấu. Lý Phụng An vô thanh vô tức hóa ra cũng nhớ thương rượu ngon trong nhà đấy, Lý Phụng Thường hơi hơi đắc ý."Rượu mà thôi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!