262. Không thể tha.
Mùi máu tươi gay mũi tản ra trong không khí ngày đông.
Thi thể ngã trên mặt đất, binh lính bước qua thi thể, máu đỏ tươi, vũ khí lạnh lẽo, cùng tiếng kêu thảm thiết.
Khung cảnh này kí"ch thích toàn bộ dân chúng cùng bọn quan viên đang vây quanh nhà họ Hoàng.
Hiện tại phủ Quang Châu là nơi yên ổn, giàu có mà mọi người đều biết đến, nhưng người nơi này không phải chưa từng nhìn thấy máu. Phủ thành từng trải qua nửa tháng bị vây thành, có phản quân vọt vào bên trong đốt nhà, giết người.
Những bi thảm, nỗi kinh hoàng đó đã bị mọi người lựa chọn quên đi.
Hiện tại, cảnh trước mặt đây đã mở ra ký ức ấy, dân chúng xung quanh thét chói tai muốn bỏ chạy về bốn phương tám hướng.
"Chấn Võ quân bắt hung tặc cướp giết Lương thôn!"
"Mọi người không được vọng động! Nếu không sẽ coi như hung tặc mà xử lý!"
Binh mã vây quanh đại trạch nhà họ Hoàng có khoảng 4 lớp, 2 lớp bên trong hướng mũi giáo thẳng vào phía trong, 2 lớp phía ngoài đứng thẳng chặn bên ngoài.
Khi ồn ào mới bùng lên thì binh mã đã nâng cao đao thương, phát ra tiếng hô quát đồng loạt, thanh âm của gần một ngàn binh mã như sấm dậy, từng tiếng từng tiếng cuồn cuộn rơi xuống. Phủ qua tiếng khóc, tiếng kêu chói tai, chấn trụ đám người chạy loạn.
Sau khi quan binh chấn trụ dân chúng hoảng loạn, nhóm quan sai mới lướt đi giữa dân chúng, chẳng qua thanh âm của bọn họ không bằng tiếng hô đồng loạt của binh mã nhưng lại hơn ở chỗ rõ ràng, linh hoạt.
"Đó là hung đồ giết hại hơn một trăm người Lương thôn!"
"Chấn Võ quân, Võ thiếu phu nhân đang bắt hung đồ!"
"Các ngươi không phải hung đồ thì sợ gì!"
Dân chúng không hề chạy loạn, cũng không động đậy, trong tiếng hô gọi dần dần phục hồi lại tinh thần. Đó là hung đồ, Chấn Võ quân đang bắt hung đồ đó, giống như Chấn Võ quân truy giết phản quân vậy.
Lúc trước, phủ Quang Châu bị vây khốn, Chấn Võ quân ở bên ngoài truy giết phản quân, tình cảnh máu me đó đáng sợ hơn nhiều. Bọn họ có sợ hãi đâu, còn vui mừng kích động la to, còn tranh nhau bò lên tường thành để xem mà.
Hiện tại, Chấn Võ quân cũng đang truy giết phản tặc, chẳng qua không phải ở ngoài thành, mà là ở bên trong thành, đối phương cũng không phải binh mã hung ác mà là thế gia đại tộc phú quý....
Thế gia đại tộc không phải binh mã, vì sao lại trở thành phản tặc hại người, dân chúng yên lặng nhìn về phía đại trạch nhà họ Hoàng với vẻ mặt bi thương.
Bên ngoài kinh loạn không hề ảnh hưởng đến bên trong, sau khi ra lệnh, trừ khi có hiệu lệnh dừng lại thì núi đao biển lửa cũng không thể ngăn cản bước chân binh sĩ.
Nhìn hai người đàn ông đứng ra ngăn trở đã biến thành thi thể, những người khác nhanh chóng lui về phía sau. Nhưng dù sao Hoàng thị không phải bình dân bá tánh, quan binh vừa xông lên thì tức khắc từng bầy hộ vệ xông ra.
Đám hộ vệ này không có áo giáp nhưng trong tay họ có binh khí, hai bên rầm rầm đối chiến. Tuy rằng không thể ngăn cản bước chân của Chấn Võ quân nhưng có thể bảo vệ đám người Hoàng A Tiêu lui về sau.
Phía sau kia là cửa lớn cao dày của nhà họ Hoàng.
Bọn họ không phải quan binh, không có trách nhiệm bảo hộ thiên tử, quốc thổ hay bá tánh, nhưng bọn họ có trách nhiệm bảo vệ cho chủ nhân.
Các hộ vệ cầm vũ khí phát ra tiếng la hét, chuẩn bị xông lên chém giết với quan binh.
"Dừng tay.
"Giọng nói già nua trầm hậu tuyền ra từ bên trong cánh cửa. Cùng với tiếng kêu này, cửa lớn nửa khép nửa mở của nhà họ Hoàng bị người đẩy rộng, Hoàng lão thái gia một mình bước ra."Võ thiếu phu nhân, ta là chủ nhân của cái nhà này, ta ra rồi, không cần xông vào nữa.
"Nghe thấy lời này, Võ thiếu phu nhân khẽ nâng tay, Nguyên Cát ra lệnh cho binh mã dừng lại. Nhìn thấy Hoàng lão thái gia đứng trước cửa, cuối cùng đám người Hoàng A Tiêu cũng lấy lại tinh thần, nghiêng ngả lảo đảo chạy về, có khóc, có kêu, có phẫn nộ."Câm mồm hết đi.
"Hoàng lão thái gia quát bảo bọn họ ngừng lại, tầm mắt ông đảo quanh thi thể trước cửa, máu tươi trên mặt đất, quan binh nghiêm túc đợi lệnh cùng với các lão gia đại tộc đứng ra làm chứng... 7 vị lão gia kia đã không còn che mặt nữa, vào thời khắc khi hung thủ cướp giết Lương thôn bị áp giải đến thì bọn họ đã buông tay áo xuống, vẻ mặt kinh hãi rồi bừng tỉnh, sau đó chuyển thành phẫn nộ cùng bàng hoàng."Lão thái gia, đám hung đồ này thật sự là do các ngươi sai bảo ư?" Một vị lão gia hô lên, vừa bi thống vừa phẫn nộ đến tê tâm liệt phế, hắn đưa tay ấn ngực cúi gập không thể đứng dậy. "Sao có thể phát rồ như này!"
Hoàng lão thái gia không để ý đến hắn, mà nhìn về phía đám hộ vệ bị trói, từ khi mấy người này bị đám nhỏ xông vào đấm đá thì đã tự vùi đầu xuống mặt đất, không nhúc nhích nữa.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!