260. Thay đổi dần sinh ra.
Bỏ mặc cho môn khách kia ngồi đợi nửa ngày, rồi chủ nhà tự mình đi gặp, còn những người khác trốn trong hậu viện chờ.
Bởi vì dù sao hiện tại cũng đã nói với bên ngoài rằng nhà họ phải rời bỏ quê hương nên bán hết nô bộc, trong nhà không có nhiều hạ nhân, tóm lại không có người đốt than sưởi hay pha trà nóng.
Chờ đến khi chủ nhà trong lúc tiếp khách tỏ ra là tức giận hoặc là bi thống, không đón nhận ý tốt hay lời xin lỗi của môn khách thì đám người nhà mới đi ra giả bộ đuổi người kia đi.
Sau đó, môn khách này sẽ luôn giải thích biểu đạt thành ý của mình, gia chủ mới bằng lòng gặp hắn một lần nữa. Như vậy càng khiến Võ thiếu phu nhân tin phục thành ý và muốn giảng hòa của bọn họ. Họ thật sự bị thiệt thòi, không phải áp chế lại nàng mà là vừa muốn rời xa quê hương, vừa không đi.
Nhưng sự việc trước mắt lại không giống với dự đoán, chủ nhà đi vào không bao lâu, thanh âm nói chuyện từ bên trong truyền ra không quá kịch liệt, tiếp đó môn khách nọ đã tự mình đi ra.
Một đám người nhìn nhau tự hỏi xem gia chủ có đang gọi người vào hay không, mà môn khách bị đuổi ra cũng chẳng kiên trì muốn ở lại. Nhóm người bọn họ chỉ biết nhìn đối phương thong thả ung dung bước xuyên qua sân vắng rồi đi mất.
"Phụ thân."
Trưởng tử nhà này vội rảo bước vào trong phòng, hỏi. "Sao thế ạ?
"Gia chủ ngồi trên ghế lạnh lẽo, dù có mặc quần áo dày dặn thì hơi ấm cũng đã tiêu tan, mặt và tay hắn lạnh tới mức xanh tím lại. Bộ dáng thoạt nhìn như bị chọc giận đúng không? Trưởng tử lo lắng, phẫn nội nói:"Chẳng lẽ, vị Võ thiếu phu nhân kia lại tới khinh nhục chúng ta à?"
Võ thiếu phu nhân chỉ đối tốt với Hoàng thị còn khinh thường nhà hắn à?
"Phụ thân đừng nên tức giận." Trưởng tử cười lạnh nói. "Chúng ta vốn đã không để ý nàng có đối tốt với chúng ta hay không."
Lời này khiến gia chủ lấy lại tinh thần, nhìn con trai mình hỏi: "Việc chuyển nhà có tiến hành nữa không? Bên Hoàng lão thái gia nói thế nào?"
Trưởng tử lập tức tươi cười đắc ý nói: "Điền gia, Liêu gia đã đi hết, Hoàng lão thái gia nói là tiếp tục, dựa theo sắp xếp thì tiếp theo là Tưởng gia và nhà chúng ta, vừa hay hôm nay bị môn khách kia khinh nhục, ngày mai chúng ta sẽ đi."
Đúng vậy, tuy rằng hiện tại quan phủ và Hoàng thị trò chuyện với nhau thật vui, đã nói xong yêu cầu của ngươi lẫn yêu cầu của ta. Môn khách của Võ thiếu phu nhân lại càng nâng ly nói cười với Hoàng lão thái gia cùng chúng lão gia và công tử nhà họ, nhưng chẳng qua chỉ là giả bộ thôi.
Lúc này, quan phủ và Võ thiếu phu nhân mới tính chuyện lấy lòng thì đã chậm rồi.
Chuyện này sẽ không bỏ qua đâu, mọi việc sẽ tiếp tục ồn ào lớn hơn, càng hỗn loạn hơn, kích động hơn cho đến khi không còn cách nào giải quyết.
Đào Nhiên kia sẽ bẩm báo lên hoàng đế, sau đó từ người đứng đầu là Tống tri phủ rồi đến bọn quan viên phía dưới sẽ bị mất chức, Võ thiếu phu nhân sẽ bị trượng phu của mình gọi về. Phủ Quang Châu sẽ thay đổi người quản lý, bọn họ sẽ nắm trong tay thành trì này và hùng binh kia.
Vị trưởng tử mặc sức tưởng tượng về thắng lợi sắp đến, rồi nhìn về phía phụ thân đang suy nghĩ của mình. Sau đó tựa như ông nghĩ quá nhập thần nên đã đưa tay bưng chén trà lạnh trên bàn mà vi môn khách kia đã từng uống.
"Phụ thân.
"Hắn vội duỗi tay ngăn lại. Gia chủ bừng tỉnh nhìn chén trà trong tay, nghĩ, để tìm loại trà thứ phẩm này trong nhà hắn quả thật là không dễ dàng gì, lại còn là trà lạnh nữa vậy mà môn khách kia còn uống hết nửa chén."Không biết nhóm phỉ tặc giết người ở Lương thôn truy tra thế nào rồi nhỉ?
"Hắn chợt hỏi. Những việc này có quan hệ gì với họ đâu, bọn họ có rất nhiều hộ vệ, phỉ tặc chắc chắn không thể xâm phạm đến nhà họ, trưởng tử nhỏ giọng đáp:"Còn đang tra xét đấy, nơi lưu dân cư trú đều đã thiết lập trạm gác, nhưng mà làm sao mà tra được hết, mười mấy vạn người cơ mà, rất hỗn loạn."
Gia chủ lại lần nữa trầm ngâm, một khắc sau hắn đặt chén trà lạnh xuống bàn: "Trước tiên, chúng ta không đi nữa, chờ một chút đã."
Trưởng tử ngẩn ra, chờ gì nữa?
Hắn hỏi nhưng phụ thân lại không nói, còn nổi giận khiến mọi người trong nhà lập tức im như ve sầu mùa đông. Tin tức nhanh chóng truyền ra bên ngoài, mỗi người đều biết gia chủ nhà này cực kỳ tức giận, cự tuyệt lời khuyên bảo của môn khách mà Võ thiếu phu nhân phái đến, còn đuổi người đó ra ngoài.
Điều này cũng chẳng khiến người ta chú ý là bao, bởi vì đám thế gia đều đã tính làm như vậy, vì để giữ chân bọn họ ở lại khiến phủ Quang Châu yên ổn, ba cầu bốn thỉnh mới là có thành ý.
Môn khách của Võ thiếu phu nhân lại bái phỏng mấy nhà, đều bị đuổi ra ngoài. Sau đó hắn không xuất hiện nữa, không biết là vì thư sinh thanh cao tức giận không chịu ăn nói khép nép hay là làm việc quá kém cỏi bị thiếu phu nhân coi thường. Đặc biệt là khi so sánh với một vị môn khách khác.
Cái vị môn khách già này thì không biết xấu hổ, thổi phồng luồn cúi trước mặt Hoàng thị như cá gặp nước tu bổ lại mối quan hệ hòa thuận vui vẻ giữa Hoàng thị và Võ thiếu phu nhân.
Hành động chứng minh điều đó là vị công tử trẻ tuổi tên A Tiêu được lão thái gia nhà họ Hoàng coi trọng còn đến tặng lễ cho Võ thiếu phu nhân nữa.
Lễ vật là một chiếc gương nạm đá quý, mặt gương trong suốt khiến người soi phảng phất như ở tiên cảnh.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!