24. Nhấc tay cứu giúp.
Trời vừa tảng sáng, Tam phu nhân Vương Thị đã lên đường về nhà mẹ đẻ thăm người thân, mười mấy hộ vệ cưỡi ngựa vây quanh bốn chiếc xe ngựa, tiếng nha đầu v* già vô cùng ồn ào náo nhiệt dần dần ra khỏi phủ Giang Lăng, đồng thời cũng có một chiếc xe ngựa chỉ có một người hộ vệ đi ra từ cửa sau, yên lặng đi khỏi phủ thành bằng một cửa khác.
Bởi vì thân thể không thoải mái cho nên càng phải đi sớm một chút.
Núi Mạo Nhi trùng trùng điệp điệp, đồng ruộng dưới chân núi cũng không nhiều, bọn họ có thể gặp được vài người qua đường sống dựa vào núi như tiều phu, thợ săn hay người nhặt cứt trâu....
"Chưa bao giờ nghe danh Liệp tiên sinh cả."
Lão giả lắc đầu. "Chúng ta ở đây không có đại phu, nếu bị bệnh thì lên núi đào thảo dược uống, có thể khỏe là tốt, nếu không thì chỉ có thể chờ chết.
"Nguyên Cát cảm tạ. Lão giả lại nhìn chiếc xe ngựa bên cạnh, mành của cửa sổ xe đã rũ xuống kín mít, hiện giờ thời tiết đang vào mùa thu mát mẻ, hẳn là bệnh nặng không thể thấy gió đúng không? Đúng là cái gì cũng có thể thử khi mà tuyệt vọng, không biết những người này nghe thấy thông tin không đáng tin cậy ấy ở đâu đã tìm tới."Nơi này của chúng ta phần nhiều là săn thú."
Lão giả bổ sung một câu: "Thật sự là không có đại phu gì, có bị thương cũng chỉ tự mình chữa trị, cho nên nếu bảo đại phu thì mỗi người đều là đại phu rồi."
Nguyên Cát lại cảm tạ một lần nữa.
"Đi thôi.
"Lý Minh Lâu ở trong xe cũng đã nghe được. Phương Nhị giục ngựa đi về phía trước, Nguyên Cát đi theo bên cạnh xe. Là nữ tử, lão giả né tránh sang bên đường nghe thấy thanh âm của nàng, vừa cảm thấy kinh ngạc lại cảm thấy đồng tình."Có phải là không đúng tên hay không?"
Nguyên Cát suy đoán nói: "Liệp tiên sinh là xưng hô tôn kính, còn mọi người ở quê nhà thì lại xưng hô theo cách khác."
Vấn đề này Lý Minh Lâu cũng đã nghĩ tới, khi đó Liệp tiên sinh cũng đã thành danh, Hạng gia cực kỳ tôn kính, hai chữ "tiên sinh" không phải ai cũng có thể xưng hô được.
"Có lẽ hiện tại, người ấy không ở nơi này.
"Nàng nói. Nàng biết quá quá ít về những việc của Liệp tiên sinh, nàng chỉ mơ hồ nghe qua mà thôi."Tiểu thư, bên kia có nho núi.
"Đột nhiên Nguyên Cát nói. Nho núi? Lý Minh Lâu hơi giật mình, đây là ý gì? Tiếng vó ngựa cất lên Nguyên Cát rời đi rồi lộn lại, màn xe khẽ nhúc nhích, một bàn tay nâng một chuỗi trái cây màu đỏ tím tiến vào."Tiểu thư nếm thử đi."
Nguyên Cát nói: "Lão nô đã dùng nước rửa sạch."
"Chua hay không chua." Phương Nhị nghi ngờ hỏi: "Chẳng có người nào hái cả."
"Không ngọt lắm nhưng mà chua cũng có tư vị mà.
"Nguyên Cát nói. Lý Minh Lâu nghe hai người đối thoại bên ngoài, nàng chợt hiểu, Nguyên Cát không có ngụ ý gì chỉ muốn nàng ra ngoài thuận tiện giải sầu mà thôi. Nhân sinh có trăm vị. Lý Minh Lâu duỗi tay nhận lấy chùm nho, rồi ăn một quả:"Có chút chua."
"Thứ người ta rao bán trên đường ăn mới ngon.
"Phương Nhị thúc giục ngựa nhẹ nhàng đi về phía trước. Phong cảnh núi Mạo Nhi không phải quá đẹp, nhưng ngẫu nhiên cũng có người kết bè kéo hội tới du ngoạn và săn thú, càng gần chân núi thì người càng nhiều. Nguyên Cát vẫn hỏi thăm về Liệp tiên sinh như cũ, dò hỏi cả những lão giả hay người trẻ tuổi."Chưa từng nghe tên."
"Nơi này của chúng ta không có ai là tiên sinh cả."
"Làm gì có đại phu nào được xưng là tiên sinh? Phủ thành cũng không có mà.
"Người lớn tuổi hay trẻ tuổi đều lắc đầu nói không biết, còn mồm năm miệng mười bàn luận, ven đường trở nên náo nhiệt hơn. Chợt có tiếng vó ngựa dồn dập truyền đến kèm theo tiếng mắng chửi."Đúng là tiểu tử kia!"
"Đừng để cho nó chạy!"
Bộp.. Bộp...
Vài tiếng roi vang lên, tiếng hài đồng kêu lên thảm thiết từng đợt.
Mọi người kinh ngạc nhìn sang thì thấy trên đường có 6 người trẻ tuổi đang cưỡi ngựa như bay, trong đó có hai người đang vung roi, trước vó ngựa của bọn họ là một thiếu niên gầy yếu đang bò lăn lóc, quần áo tan nát theo từng lần ngọn roi vụt xuống, kèm theo tiếng kêu thảm thiết liên tục phát ra.
Xảy ra chuyện gì vậy? Ngay giữa ban ngày ban mặt mà hành hung người sao?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!