20. Cứu mạng.
Liệp tiên sinh đã cứu mạng Hạng Vân.
Năm Thành Nguyên thứ 6, binh mã Lũng Hữu đại chiến với gia tướng của An thị là Hà Thiên, Hạng Vân bị thích khách của Hà Thiên mai phục tập kích. Bị trúng một mũi tên bắn thủng ngực, chính vị Liệp tiên sinh này đã kéo Hạng Vân từ quỷ môn qua trở về.
Bị mũi tên đâm thủng ngực mà còn có thể cứu về, vô cùng thần kỳ.
"Liệp tiên sinh là người ở phủ Giang Lăng." Khi đó Hạng đại lão gia tới cảm thán với nàng: "Lúc trước chịu ở lại chữa trị cho Lục đệ là vì phụ thân của ngươi, Liệp tiên sinh kính phụ thân ngươi đã lâu cho nên mới nhận lời chữa trị."
Lúc ấy, Lý Minh Lâu cực kỳ cao hứng cũng cực kỳ kiêu ngạo, tuy rằng phụ thân không còn nữa nhưng Hạng Vân vẫn thời thời khắc khắc nhắc tới ông, rất nhiều người vẫn còn nhớ rõ ông.
Hiện tại xem ra, sao không phải là Hạng Vân dựa vào cờ hiệu của Lý Phụng An để thu nạp nhân tâm chứ, việc này không chỉ một hai lần, không ít bạn cũ của Lý Phụng An đều bị lung lạc bằng cách này.
Sau khi Liệp tiên sinh nhất cử thành danh, Hạng Vân không giữ lại tấm khiên bảo mệnh này bên người mà lại đưa cho Lý Minh Ngọc.
Hành quân trong cái loạn thế này mà có một đại phu tùy thân giỏi giang như vậy thì có thể an tâm như thế nào? Nếu lúc trước có Liệp tiên sinh thì phụ thân nói không chừng sẽ không chết.
Nàng và Minh Ngọc cực kỳ cảm động, Minh Ngọc phái 10 vạn binh mã cho Hạng Vân, hỗ trợ hắn đánh tan đại quân của Hà Thiên, chiếm cứ 3 đạo tại Giang Nam.
Đây không phải là lần đầu tên hắn mượn binh, và cũng không phải lần cuối cùng, trong từng ấy năm binh mã của Lý thị càng ngày càng hao tổn, mà Hạng Vân càng ngày càng lớn mạnh, có thể nhảy lên hàng thứ 3 trong các tiết độ sứ của Đại Hạ, cũng bởi vì vậy mà sau khi Võ Nha Nhi chết đã được trọng dụng.
Đại Hạ thiết lập 10 chức vị tiết độ sứ, nhưng lợi hại nhất là 3 vị, một là An thị, bởi vì quý phi được sủng ái cho nên thế lực được khuếch trương cực kỳ nhanh chóng còn dám cử binh tạo phản, hai là Võ Nha Nhi độc bá Tây Bắc, người này dũng mãnh, gan dạ, thông tuệ, chiến công hiển hách, binh mã dần lớn mạnh, và cuối cùng là Lý thị bởi vì Lý Phụng An nhìn xa trông rộng, dùng 10 năm tích tụ củng cố Đại Tây Nam, chỉ tiếc là 10 năm này cuối cùng chỉ là thay người khác làm áo cưới mà thôi.
Bên trong có nội tộc Lý thị phân tranh hao tổn thanh danh, bên ngoài có Hạng Vân hao binh nuốt công. Nghĩ đến lúc đó, thường thường có người Hạng thị tới báo tin vui cho nàng, binh mã của Lý Minh Ngọc đã tới đâu, đã đánh thắng trận nào, đoạt lại bao nhiêu thành trì mà phản quân chiếm cứ.
Lúc ấy nàng vui mừng thế nào, kiêu ngạo thế nào, còn cảm tạ Hạng Vân trợ giúp... Chắc hẳn trong mắt Hạng gia không khác gì đồ ngốc đúng không.
Hạng Vân, Đệ Nhất Hầu.
Lý Minh Lâu nhìn ba chữ Đệ nhất hầu trên tờ giấy viết, thứ này dẫm lên đầu vai của Lý thị mà đoạt được, hơn nữa cuối cùng kẻ kia còn chụp mũ cho Lý thị tội danh mưu phản nhổ cỏ nhổ tận gốc, thế gian này không có Lý thị nữa mà chỉ có Hạng Vân.
Lý Minh Lâu cầm chồng giấy lên bậc lửa đốt đi.
Đương nhiên vị Liệp tiên sinh này không phải người không thể thiếu, chẳng qua hiện tại nàng đang ở phủ Giang Lăng, cách vị này gần nhất, có thể thuận tiện tìm được người.
Kim Kết đẩy cửa tiến vào, không hề tò mò với hành động của nàng.
"Tiểu thư, ăn cơm đi.
"Nàng nói rồi tự mình mang đồ ăn vào trong phòng. Ở Lý gia, Lý Minh Lâu có phòng bếp riêng, dùng đầu bếp từ Kiếm Nam đạo. Nàng đứng dậy rửa sạch tay rồi ngồi xuống ăn cơm."Đại tiểu thư, mấy ngày nay còn muốn ra cửa ạ?
"Kim Kết hỏi. Lý Minh Lâu gật đầu. Nói cách khác, nàng còn muốn ở nhà chưa tính đi phủ Thái Nguyên, Kim Kết lĩnh hội:"Vậy em chỉnh lý một chút đồ dùng hàng ngày của tiểu thư nhé."
Trong phòng là vẫn bộ dạng như khi rời đi, ngoại trừ giường đệm ra thì trống rỗng không hề bài trí thêm đồ đạc gì.
Phòng của Lý Minh Lâu, Kim Kết không muốn người khác tiến vào cho nên vẫn không hề thu dọn, khi nàng ra ngoài thì Kim Kết mới đi vào bố trí một chút.
Đối với những việc nhỏ ngoài thân như này, Lý Minh Lâu không thèm để ý, cũng không cảm thấy có gì là bất tiện, nhưng mà để Kim Kết làm chút việc cũng tốt.
Mới sáng sớm xe ngựa của nàng đã đánh ra khỏi cửa thành.
Phía sau xa xa có người của Lý gia đi theo hộ tống, chỉ cần những người này không tới quấy rầy, Nguyên Cát cũng không xua đuổi.
Hạng Cửu Đỉnh mặc y sam mới đứng ở một góc cửa thành nhìn theo.
"Tới gần chào hỏi cũng không được à?
"Hắn không vui hỏi Bên cạnh hắn là nhị quản gia của Hạng gia, hiện giờ vừa được Hạng lão thái gia cố ý an bài tới đây."Lục lão gia đã dặn dò rằng không cần quấy rầy Lý đại tiểu thư." Quản gia nhẹ giọng giải thích. "Ngài xem, ngay cả người của Lý gia nàng cũng không cho tới gần, hiển nhiên là còn không muốn gặp người khác."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!