2. Tiểu thư trở về.
Cuối tháng 6 năm Thành Nguyên thứ 3, phủ Giang Lăng nghênh đón một trận mưa to mà người người mong chờ đã lâu.
Ngày 29 tháng 6, sáng sớm tinh không vạn lý (bầu trời cao vời vợi), tới giữa trưa mây đen kéo đến cuồn cuộn che trời, hạt mưa to như những hạt đậu nành tưới xuống, chỉ trong chớp mắt, cả đất trời như một mảnh hỗn độn.
Người đi lại trên đường không kịp trú bị xối ướt đẫm, nhưng không người nào buông lời oán giận mà ngược lại còn vang lên một mảnh tiếng cười, mưa tới làm giảm bớt tình hình hạn hán, cũng góp phần cọ rửa xua tan nỗi sợ hãi vì Thiên Cẩu thực nhật đã tích cóp bấy lâu của mọi người.
Mưa vẫn cứ rơi tới sáng sớm ngày mùng 1 tháng 7, mưa ngừng mây tan cả sân vườn um tùm tươi tốt. Nhưng Lý Nhị lão gia
- Lý Phụng Thường đang chạy vội ở đình viện lại không cảm thấy thoải mái thanh tân, cũng không có tâm tình đi thưởng thức cảnh đẹp sau cơn mưa.
Bởi vì chạy quá gấp nên thỉnh thoảng hắn phải há to mồm thở dốc, sắc mặt trắng bệch.
"Nhị lão gia, ngài chậm một chút.
"Tùy tùng bên người cũng chạy một mạch theo cùng. Một đám người ùa ra nghênh đón, nhìn bộ dáng Ly Phụng Thường như vậy thì bị hoảng sợ."Nhanh đến nâng lão gia đi."
"Lão gia, ngài chậm một chút.
"Mấy vú già ào ào xông lên trái phải đỡ lấy cánh tay Nhị lão gia. Nhưng Lý Phụng Thường vẫn vọt về phía trước vài bước, kêu:"Đừng cản ta, Tiên Nhi thế nào rồi?"
Đám người nghênh đón vây quanh hắn.
"Nhị ca không cần gấp gáp." Một phụ nhân tuổi chừng 30 nói:
"Nhị tẩu đang ở cùng Đại tiểu thư."
Lý Phụng Thường không hề giảm bớt lo âu, hắn thở hổn hển mấy hơi rồi đẩy đám vú già ra.
"Bao nhiêu người về?" Hắn lại bước nhanh về phía trước.
"Rốt cuộc có chuyện gì xảy ra? Tiên Nhi có bị thương hay không?"
Đám người phía sau đều đuổi kịp, người nhiều chen chúc làm trở ngại tốc độ chạy của hắn.
"Chỉ có Phương Nhị theo về.
"Phụ nhân lúc trước đáp. Nhị lão gia không biết Phương Nhị là ai."Là kẻ đánh xe cho đại tiểu thư." Phụ nhân bổ sung:
"Còn có chuyện gì xảy ra thì.... Đại tiểu thư nói không có chuyện gì hết."
Sao lại không có chuyện gì được!
Đi được nửa đường thì biến mất, mọi người tìm được xe bị nát vụn ngựa bị đè chết dưới đống đá, dù tìm kiếm bốn phía cũng không thấy thi thể, mọi người đều suy đoán rằng người đã chết.
Mà kẻ sống không thấy người, chết không thấy xác kia, sau nửa tháng đã tự về tới nhà.
Này, nếu bảo là không có việc gì thì thật là gặp quỷ.
Nhất định là có việc rồi! Chỉ là không tiện nói chuyện quan trọng trước mặt người ngoài thôi, mặt Lý Phụng Thường căng thẳng, bước nhanh hơn vào một sân viện.
Bên trong có rất nhiều người, có vú già, có bọn nha đầu trẻ tuổi và cả nữ quản sự, họ hoặc là quỳ ngồi yên lặng, hoặc là tốp năm tốp ba nhỏ giọng bàn tán, thấy Lý Phụng Thường đến thì vang lên những tiếng thỉnh an, sân viện vốn an tĩnh trở nên náo nhiệt.
Hắn xua tay không để ý mà rảo bước tiến vào trong phòng.
Trong phòng có một vị phụ nhân đi ra nghênh đón, bà ăn mặc tố nhã tuy đã ngoài 40 nhưng dáng người vẫn còn rất tinh tế, trên mặt mang theo chút lo âu, đây là Tả thị
- thê tử của Lý Phụng Thường.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!