17. Đa tâm.
Vất vả và làm phiền có ý nghĩa gần giống nhau những vẫn có sự khác biệt.
Hạng Vân xuất sĩ làm trường sử ở đô hộ phủ An Bắc còn Lý Phụng An làm huyện lệnh huyện Lam Điền, hai người vì việc công mà kết bạn, sau đó Lý Phụng An được hoàng đế trọng dụng phong làm phó đô sử gia nhập vào đô hộ phủ An Bắc, từ đó trở đi Hạng Vân bắt đầu đi theo Lý Phụng An.
*đô hộ phủ: là cơ quan quản lý một khu vực.
Lý Phụng An nhập sĩ bằng con đường văn chức, nhưng xuất thân từ gia đình võ tướng. Còn Hạng Vân nhập sĩ bằng còn đường võ tướng nhưng lại xuất thân từ gia đình thi thư, tính cách hai người đều trầm ổn, vũ dũng nhưng lại nho nhã, ở chung cực kỳ hòa hợp.
Tới khi Lý Phụng An cầm được tinh tiết trở thành đô đốc phủ Thành Đô tiết độ sứ của Kiếm Nam, thì cũng đưa Hạng Vân tới Kiếm Nam.
Lý Phụng An chia quân mã thành 8 bộ, thiết lập 8 vị đô tướng, và Hạng Vân là một trong số đó.
Năm kia, phỉ tặc tác loạn tại Lũng Hữu, thứ sử Lũng Hữu đã cầu viện binh từ Lý Phụng An. Hạng Vân suất binh có công diệt phỉ. Lý Phụng An góp lời với triều đình thỉnh xin sáng lập Đô hộ phủ Lũng Hữu, hoàng đế cho phép, từ đây Hạng Vân được điều nhiệm tới Lũng Hữu cần tinh tiết đảm nhiệm tiết độ sứ.
Tuy rằng chức quan là tiết độ sứ ngang hàng với đại đô đốc của Lý Phụng An, nhưng mọi người ở Kiếm Nam vẫn coi Hạng Vân như người một nhà.
Việc của Kiếm Nam đạo, Hạng Vân chưa bao giờ chối từ, mà Kiếm Nam cần hắn cũng nhờ vả không hề khách khí. Sau khi, Lý Phụng An xảy ra chuyện, Hạng Vân đã ở lại Kiếm Nam, chạy ngược chạy xuôi lo lắng mất ăn mất ngủ.
Đã là huynh đệ trong nhà khi có việc, "làm phiền
"là điều hiển nhiên. Đây là lời mà mọi người ở Kiếm Nam thường xuyên nói với hắn, Nguyên Cát cũng như vậy, bất cứ việc gì đều thương nghị với hắn hoặc mời hắn đi làm, ví dụ như tình hình chiến sự của Kiếm Nam hay kèm cặp đi cùng với Lý Minh Ngọc về phủ Giang Lăng chẳng hạn. Nhưng lúc này, Nguyên Cát đã không còn nói như vậy. Nguyên Cát đã nói những sắp xếp tại Kiếm Nam khi hắn không trở về, dựa theo dĩ vãng thì cuối cùng hắn sẽ nói thêm một câu"làm phiền đại nhân trông coi nhiều hơn
". Cho nên về sau Kiếm Nam đạo sẽ không làm phiền hắn nữa sao? Hạng Vân nhíu mày nhìn ánh đèn đang nhảy lên. Là Nguyên Cát đã quên hay chính mình đa tâm quá mức nhỉ? Chợt ngoài cửa có tiểu binh nhẹ nhàng tiến vào, thả chậu nước ấm rửa mặt xuống rồi lui ra ngoài, hắn không dám quấy rầy người ngồi trước bàn đang trầm tư kia. Hạng Vân ngẩng đầu gọi hắn lại:"Kêu Tiểu Mãn tới đây."
Tiểu Mãn là người hậu cận của hắn, tuy rằng tên là Tiểu Mãn nhưng người này đã bước vào tuổi trung niên, hắn rảo bước đi vào nhìn thấy Hạng Vân ngồi trước bàn đưa bút.
"Lão gia, ngài nên nghỉ ngơi sớm đi.
"Tiểu Mãn nói, Hắn là do Hạng lão thái gia đưa cho Hạng Vân, từ nhỏ đã theo Hạng Vân lớn lên, giữa tôn ti chủ và tớ còn có chút tùy ý của bạn bè quen thuộc. Hạng Vân buông bút gập lại tờ giấy đã viết xong rồi cho vào bao thư:"Ta viết một bức thư cho đại ca, ngươi tự mình đưa về."
Sau khi nhét xong tờ giấy lại nhét một phong thư khác vào bao thư.
Phong thư bên ngoài là cho Hạng đại lão gia, còn phong bên trong thì cho ai nhỉ?
Tiểu Mãn có chút tò mò, nhưng cũng không đến mức quá để ý, điều hắn để ý là chuyện khác, với thân phận hiện giờ của hắn, rất ít khi nhận nhiệm vụ truyền tin như này, bảo hắn đi truyền tin vậy thì ngoài nội dung bức thư ra thì chính hắn cũng là điểm mấu chốt.
Là có việc rất quan trọng đúng không? Biểu tình hắn trở nên nghiêm túc thận trọng, hiện tại đây chính là thời điểm quan trọng nhất của Hạng gia, bởi vì Lý Phụng An đã chết.
Hắn thưa vâng, nhận bức thư rồi không nói nhiều xoay người rời đi. Hắn cũng không trở về nơi nghỉ tạm nữa mà trực tiếp cưỡi ngựa xuyên màn đêm chạy tới phủ Thái Nguyên.
Hạng Vân cũng bắt đầu rửa mặt ngâm chân, nước ấm xua tan mọi mỏi mệt cũng khiến cho chân mày hắn dần dãn ra, mặc kệ có phải hắn đa tâm hay không, làm thêm chút việc thì sẽ càng ổn thỏa.
Ngọn đèn dầu trong trạm dịch thỉnh thoảng lại lay động, có hộ vệ đang tuần tra, có hộ vệ đang rửa mặt ăn cơm, đùa giỡn, tiếng ồn ào và sự an bình đan chéo dung hợp vào nhau.
Lý Minh Ngọc đã nằm trên giường ngủ, trên hàng mi có treo chút lệ quang lấp lánh. Chẳng cần lo những vất vả trên đường, còn nghiêm túc mồm to ăn cơm, nghiêm túc nghỉ ngơi nhưng dù sao vẫn là một đứa nhỏ, vẫn sẽ nhớ nhà, nhớ người thân.
Một vú già bước đến nhẹ nhàng lau đi hạt lệ vương trên mắt hắn, rồi buông màn thổi tắt ngọn đèn khuya......
Lý Minh Ngọc đến và đi khiến Lý gia vốn đang hỗn loạn gần một tháng dần yên bình hơn, mỗi người đều như đã hao hết sức lực mà trở nên lười biếng.
Các chủ tử lười biếng khiến đám nha đầu cũng nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
Ngoài sân mát mẻ, có hai tiểu nha đầu đang chơi đá cầu, còn có ba nha đầu khác thì ngồi xổm trên mặt đất lôi lôi kéo kéo góc váy của nhau, cười đùa ríu rít.
"Đây là kiểu dáng mới từ kinh thành truyền tới đấy."
"Ngươi từ đâu mà có vậy?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!