15. Một tiếng quan tâm nói bất tận.
Đại tiểu thư đang quan tâm hắn ư? Nguyên Cát lại kinh ngạc một lần nữa.
Tiếng gọi "Nguyên Cát thúc" là tôn trọng hắn, vậy sự quan tâm vừa rồi chính là tình nghĩa.
Đại tiểu thư là một tiểu cô nương luôn được cưng chiều, rất ít khi để ý đến cảm thụ của người khác, chứ đừng nói đến việc quan tâm người ngoài.
Có thể là vì hiện tại Lý Phụng An đã không còn nữa, một chú chim nhỏ đã mất đi sự che chở, chỉ cô độc run rẩy muốn lấy lòng cái thể gian đáng sợ này.
Vì vậy mà Nguyên Cát cảm thấy khổ sở, hắn hy vọng đại tiểu thư vẫn giống như trước kia, đây là nguyện vọng của đại đô đốc cũng là điều hắn nên làm.
"Đa tạ đại tiểu thư, nô tài rất tốt."
Hắn cúi đầu nói.
"Thúc có tình nguyện ở lại đi theo ta không?
"Lý Minh Lâu hỏi. Chú chim nhỏ lạnh run đã không còn tự tin gì với thế gian này nữa, Nguyên Cát không tỏ lòng trung thành của mình để trấn an, hắn chỉ bình tĩnh trả lời"vâng".
"Trời quá nóng bức, thúc ở đi lại ở bên ngoài có chói mắt hay thân thể bỏng rát gì không?
"Lý Minh Lâu hỏi. Đã vào tháng 7, mùa hè sắp qua đi, nhưng thời tiết ban ngày vẫn cực kỳ nóng nực, Nguyên Cát ngẩng đầu nói:"Quanh năm lão nô đều làm việc ở ngoài trời, nóng lạnh không sợ, đại tiểu thư yên tâm đi."
Lý Minh Lâu ngồi ở nơi âm u, ừ một tiếng:
"Thúc vội đi.
"Nguyên Cát thưa vâng rồi rời đi. Lý Minh Lâu gọi Kim Kết vào:"Em đi sắp xếp người đáng tin cậy chăm sóc việc ăn, mặc, ở, đi lại của Nguyên Cát."
Để nàng tìm người đáng tin cậy thì tất nhiên nàng vốn đã là người có thể tin cậy rồi, Kim Kết thưa dạ, rồi bổ sung một câu:
"Đại tiểu thư yên tâm."
Nhìn thấy Kim Kết rời đi với tinh thần phấn chấn, Lý Minh Lâu không khỏi mỉm cười, nàng biết Kim Kết và Nguyên Cát đều hiểu lầm.
Nàng cũng không phải đang cố tình thi ân với Nguyên Cát, Nguyên Cát giống nàng là người mang số mệnh phải chết, hơn nữa sẽ chết rất nhanh.
Nếu vận mệnh của nàng không thể thay đổi thì Nguyên Cát có thể hay không, nàng muốn thử một lần.
Để Nguyên Cát ở bên người, hắn sẽ không phải chết ở Kiếm Nam, như vậy vận mệnh của hắn cũng thay đổi, ngày đó hắn sẽ gặp phải bất trắc, thân thể xuất hiện vết thương, không thể thấy ánh mặt trời ư?....
Hiện tại xem ra Nguyên Cát không có bất luận chỗ nào không khỏe cả.
Vì sao vậy? Vì thời điểm còn chưa tới sao?
"Tỷ tỷ."
Thanh âm Minh Ngọc từ bên ngoài truyền đến, người cũng đi vào theo, còn những bước chân ồn ào khác thì bị chặn ngoài cửa viện.
"Tỷ tỷ, đệ phải về rồi.
"Lý Minh Ngọc nhào vào trong lòng ngực Lý Minh Lâu. So với việc làm nũng trong lòng ngực của Lý lão phu nhân, giọng điệu của hắn đã bình đạm hơn cũng chân thành hơn rất nhiều. Lý Minh Lâu vỗ về đầu của hắn:"Không phải sợ, Kiếm Nam đạo là nhà của chúng ta."
Lý Minh Ngọc gật gật đầu, rồi ngửa mặt lên nhìn nàng:
"Tỷ tỷ, tỷ cũng không phải sợ, tỷ có nhà, trong nhà có đệ."
Nước mắt của nàng chảy xuống, nhưng bị thấm vào vải bố nên không nhìn rõ, đã từng chết đi giờ sống lại được hưởng thụ giờ khắc này nàng cũng thấy đáng giá, nhưng thật sự chỉ mong muốn thời khắc này sao, đương nhiên là không phải.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!