Chương 8: (Vô Đề)

12

Không sai, Tề Tấn là nửa đêm bỏ đi.

Thái hậu thì sáng sớm đã dậy chờ ta đến thỉnh an.

Ta vừa đến, những người vốn đã chờ đợi từ lâu đều đồng loạt liếc mắt nhìn sang.

Người ngồi trên cao sang quý đoan trang, giữa đôi mày ẩn chứa uy nghiêm không giận dữ, là nhân vật dù là kế hậu vẫn có thể khiến Tiên đế tin tưởng hết mực, dù không con cái vẫn sủng ái không ngừng, thậm chí sau khi Tiên đế băng hà còn có thể can thiệp triều chính.

Uy thế như vậy, nữ tử vừa mới nhập cung nào thấy mà không run sợ?

Kiếp trước, ta vì Tề Tấn mà học cách đấu với bà ta, học cách tranh giành với bà ta.

Hai vợ chồng, dùng mất ba năm mới có thể lật đổ được tòa núi lớn này.

Ba năm đó, ta thậm chí chưa từng mang thai.

Ngay cả khi ta đã cẩn trọng, tỉ mỉ đến đâu, vẫn không thể nào tìm ra sơ hở của ả. Nếu không phải sau khi ả ngã ngựa, ta sinh hạ Ký Nhi, có lẽ ta đã tự trách mình vô dụng. Chỉ bấy nhiêu thôi cũng đủ thấy thủ đoạn của ả cao thâm nhường nào.

"Hoàng hậu sao thế? Sắc mặt người không tốt lắm thì phải?"

Người ngồi trên cao kia cố ý hỏi han, lời lẽ mang đầy ẩn ý.

Ta hồi phục tinh thần, không để ả đạt được ý nguyện, đáp lời:

"Bẩm Thái hậu, có lẽ do hôm qua bận rộn quá nên thần thiếp hơi mệt mỏi thôi, không có gì đáng ngại ạ."

Tuyệt nhiên không nhắc đến nửa chữ việc đêm qua Tề Tấn rời đi vì sao, bằng cách nào.

Hoàn toàn không có ý định kể lể, oán trách việc tân hôn phu quân bỏ đi.

Thái hậu nghe vậy thì nheo mắt lại.

"Vậy thì Hoàng hậu vất vả rồi. Dạo này lục cung bề bộn công việc, ai gia nhìn cũng thấy xót lòng. Nhớ lại những ngày đầu mới nhập cung, ai gia luôn mong có người khéo léo giúp đỡ thì tốt biết mấy."

"À phải rồi, Hoàng hậu chắc vẫn chưa quen mặt những người mới này nhỉ? Nhu Nhi, còn không mau ra mắt Hoàng hậu nương nương?"

Mỹ nhân được gọi tên đứng ngay bên cạnh Thái hậu, nghe vậy thân thể cứng đờ, ngẩng đầu có chút rụt rè hành lễ với ta.

Giọng nói nhỏ nhẹ, đúng kiểu khuê các tiểu thư.

Khí chất này thật sự không giống cháu gái của Thái hậu chút nào.

Nhưng ta nhận ra ả, Thượng Quan Nhu.

Cũng chẳng trách, dù sao mẫu thân của ả đã sớm qua đời, ở nhà từ lâu đã bị con cái do kế thất sinh ra lấn át.

Tính cách tự nhiên cũng trở nên nhút nhát hơn. Thái hậu chọn ả tiến cung, cũng vì ả đủ nghe lời.

Nhưng mà…

Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!

Ta nghĩ đến kết cục của Thượng Quan Nhu ở kiếp trước, thuần thục giả ngây giả ngốc:

"Thuận tần là cháu gái của Thái hậu, đương nhiên là không thể kém được rồi. Thần thiếp nhìn cũng thấy yêu thích."

Sau đó, liền im lặng không nói gì thêm.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!