Điều này khiến hắn rất không vui, vừa bước vào điện đã mang vẻ mặt lạnh tanh.
Sau khi lui hết người hầu, vén khăn voan trên đầu ta lên, cười lạnh:
"Lạc Thanh Vân, bây giờ nàng đắc ý lắm phải không? Những năm qua nàng tuy danh là Hoàng hậu, nhưng chẳng khác gì phi tần lãnh cung, nàng hận trẫm, hận trẫm động tay động chân vào ăn mặc chi tiêu của nàng, nên dù nàng sống lại một đời, nàng cũng muốn khiến trẫm không thoải mái đúng không?"
Hắn không thể g.i.ế. c ta, nhưng nếu ta bệnh c.h.ế. t thì sao?
Mạn tính độc dược, ngày tháng lâu dần thần không hay quỷ không biết.
Nếu không thì ta cũng sẽ không sớm mất mạng như vậy.
Đây là chuyện tốt, tiếc rằng ai ngờ thể chất Tề Tấn kém như vậy, ngày ta chết, hắn còn chưa kịp vui mừng được bao lâu, cũng đi theo luôn.
"Bệ hạ nói vậy là sao, thần thiếp nghe không hiểu."
Ta giả vờ không biết, ngẩng đầu nở nụ cười:
"Thần thiếp chỉ biết, ngôi vị Hoàng hậu này tuyệt đối sẽ không nhường ra ngoài, Bệ hạ không nên tức giận."
Trong mắt Tề Tấn, ta chính là một người đàn bà ghen tuông vì yêu mà sinh hận, ta ghen tị Mục Niệm Nhi có được tình yêu của Tề Tấn, đối với Tề Tấn từ yêu sinh hận.
Vậy nên dù sống lại một đời, ta vẫn cố chấp muốn ngôi vị Hoàng hậu kia, dù Tề Tấn không thích ta, ta cũng là thê tử của hắn.
Mà có ta ở đây, Mục Niệm Nhi vĩnh viễn chỉ là phi tần.
"Huống chi, phụ thân và huynh trưởng của thần thiếp ngày mai sẽ phải đến nơi biên thùy xa xôi rồi, Bệ hạ không nên khiến họ lạnh lòng mới phải."
Khiêu khích.
Khiêu khích vụng về mà trực tiếp, kiếp trước Thái hậu trong khoảng thời gian hắn đăng cơ đã nắm giữ không ít quyền phát ngôn trong đám văn thần.
Cho nên sự trung thành của võ tướng như phụ thân và huynh trưởng ta đối với Tề Tấn mà nói là vô cùng quan trọng.
Thêm vào đó biên cương không yên ổn, để tránh Thái hậu vươn tay quá dài, hiển nhiên để phụ thân và huynh trưởng ta đi là thích hợp nhất.
Sau này đi là hơn mười năm.
Mấy năm đầu có lẽ là vì Thái hậu, nhưng những ngày sau đó, dụng ý phần lớn là để áp chế thế lực ngoại thích rồi.
Cho nên, trước khi Thái hậu ngã đài, Tề Tấn không thể g.i.ế. c ta, cũng không được g.i.ế. c ta.
Điểm này không nghi ngờ gì khiến Tề Tấn tức giận, hắn bóp cằm ta, nghiến răng nghiến lợi:
"Nàng đang uy h.i.ế. p trẫm?
"Nàng cho rằng trẫm còn sẽ giống như lúc đầu bị nàng lừa gạt nữa sao?! Đáng tiếc trẫm nhất định sẽ không cho nàng toại nguyện, từ hôm nay trở đi, nàng đúng là Hoàng hậu của trẫm, nhưng cũng chỉ có vậy thôi, nàng sẽ không còn con cái, trẫm càng sẽ không động đến nàng dù chỉ một sợi tóc!"
Sắc mặt ta hơi trầm xuống, không cam lòng:
"Bệ hạ bây giờ cần Lạc gia, làm vậy mà xé rách mặt với thần thiếp, chẳng lẽ không sợ thần thiếp phản bội sao?"
"Vậy thì nàng cứ thử xem!"
Người được yêu luôn có lòng tin không sợ hãi, Tề Tấn rốt cuộc vẫn có khí phách của bậc đế vương.
"Bây giờ Lạc gia và trẫm không thể tách rời, nếu trẫm không ngồi vững vị trí này, Lạc gia chỉ có vạn kiếp bất phục, nếu thức thời ngoan ngoãn làm việc tốt cho trẫm, ít nhất trẫm sẽ niệm tình xưa, không đến nỗi vì nàng mà trút giận lên họ, đúng không?"
Mặt ta trắng bệch như tờ giấy, gượng gạo trấn định nghiến răng:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!