Chương 6: (Vô Đề)

Một thái giám bị chèn ép, lại biết chút võ nghệ, trong nhà còn có thân nhân vướng bận.

Đây là tâm phúc tốt nhất để lại bên cạnh Ký Nhi.

Những năm sau đó, ta quả thật đã yêu cầu hắn như vậy, quan chức của hắn từng bước thăng tiến, ai cũng biết, ta đây là đang trải đường cho Ký Nhi.

Ngay cả bản thân hắn cũng biết, ta nói sẽ chiếu cố mẫu thân hắn, nhưng thực chất đó cũng là nắm thóp hắn.

Sau khi Ký Nhi mất, ta đã từng muốn thả hắn đi, nhất là khi hắn giúp ta điều tra ra Mục Niệm Nhi, thậm chí cùng ta tham gia g.i.ế. c Mục Niệm Nhi:

"Diêm Vương đánh nhau, quỷ nhỏ cũng không thoát, đợi Bệ hạ hồi cung, ngươi sẽ không có kết cục tốt đẹp đâu."

Thâm cung như biển, cái gọi là ân tình cũng chẳng qua là ngươi lợi dụng ta, ta lợi dụng ngươi, bây giờ ân tình huề nhau, người đi trà nguội là xong.

Nhưng hắn lại nói:

"Nương nương, đợi Bệ hạ trở về, nô tài sẽ nhận tội, Quý phi nương nương là do nô tài giết."

Đây chẳng khác nào tự đào mồ chôn mình, thay ta gánh tội.

Ta là Hoàng hậu, Tề Tấn trở về ít nhất sẽ không lấy mạng ta, nhưng nếu là Tiết Hành, Tề Tấn chỉ hận không thể lột da róc xương hắn.

"Ngươi không sợ c.h.ế. t sao?"

Ta hỏi hắn.

Hắn không hề né tránh:

"Quý phi khiến Hoàng hậu nương nương không vui, hại Thái tử điện hạ mất mạng, vậy thì không nên tồn tại, nô tài dù chết, cũng sẽ vì Hoàng hậu nương nương mà trừ khử!"

Ta chế giễu sự ngây thơ của hắn, Tề Tấn sao có thể vì một tiểu thái giám mà dễ dàng tha cho ta.

"Nhưng Hoàng hậu nương nương và Bệ hạ thanh mai trúc mã, Bệ hạ sao có thể..."

"Sao lại không thể? Hắn chẳng phải vì một người đàn bà khác, mà đến con trai mình c.h.ế. t không rõ nguyên nhân cũng mặc kệ đó sao?"

Hắn nghẹn họng, không nói nên lời.

Cũng tại ta, tại ta trước mặt hắn và Ký Nhi đã kể quá nhiều chuyện xưa giữa ta và Tề Tấn.

Để hắn thật sự cho rằng kết tóc se tơ thành vợ chồng, thì nên ân ái không nghi ngờ, dù có thật sự đổi lòng, những tình cảm trước kia cũng vẫn còn đó.

Vậy nên hắn mới nghĩ đến việc đi tìm đôi Định Tình Nhạn kia, muốn Tề Tấn nhớ lại những điều tốt đẹp của ta, không đến nỗi đoạn tuyệt tình nghĩa với Hoàng hậu là ta đây.

Nhưng nào ngờ, ngay từ đầu đó đã là một ván cờ chết.

10

Ký ức ùa về, ta mở miệng cắt ngang lời hai người:

"Vậy nếu ta trả gấp đôi số bạc, ngươi có đổi ý, bán mình cho ta không?"

Tiết Hành vẫn còn non nớt nghe tiếng nhìn sang, ta đội mũ sa, sớm đã thay y phục thường dân, trong tay đang đưa ra một túi tiền.

Bên trong không hề nhẹ.

Gần như ngay khoảnh khắc ấy, mắt thiếu niên đã dán chặt vào túi tiền trong tay ta.

Mặc kệ lão thái giám kia mắng nhiếc không tiếc lời là không biết tốt xấu, hắn đều không lọt tai.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!