Thái hậu vừa cười vừa hỏi ngược lại.
Tề Tấn: "..."
Một bên là ta làm Hoàng hậu, một bên là người của Thái hậu làm Hoàng hậu, bên nào cũng là gai trong mắt.
So ra, cái gai là ta có vẻ còn dễ chịu hơn chút ít.
Huống chi ngôi vị Hoàng hậu kia, hắn một lòng muốn để dành cho Mục Niệm Nhi, người mà kiếp trước hắn đã bỏ lỡ.
Thế là, cuộc nói chuyện kết thúc trong không vui.
Tề Tấn đành phải nén cục tức, chấp nhận để ta lên ngôi Hoàng hậu.
Kiếp trước, hôn lễ tân hôn của hai ta, hắn chuẩn bị mọi thứ chu đáo, vô cùng để tâm.
Nhưng kiếp này, hắn lại dồn hết tâm trí vào việc tìm kiếm một nữ tử dân gian.
Nóng lòng muốn rước Mục Niệm Nhi vào cung.
Còn ta cũng chẳng hề nhàn rỗi.
Phụ thân nghe phong thanh chuyện Tề Tấn tìm Thái hậu, có chút giận dữ tìm đến ta:
"Thằng nhãi đó là ý gì?! Lúc trước nói sẽ một lòng một dạ tốt với con, chẳng lẽ đã đổi lòng rồi sao?! Nếu đã đổi lòng, khỏi cần hắn tìm Thái hậu làm gì, con gái Lạc gia chúng ta đâu nhất thiết phải gả cho hắn!"
Miệng thì nói vậy, nhưng trong lòng phụ thân không tin, ít nhất là theo suy nghĩ của ông, Tề Tấn mới hôm trước còn cầu xin Tiên đế ban hôn cho chúng ta, sao có thể nhanh chóng đổi lòng như vậy được.
Chẳng qua là nghe phong thanh mấy lời đồn đại nên không vui thôi.
Ta nghe xong chỉ cười nhạt:
"Phụ thân không cần lo lắng cho con, vào cung, là con tự nguyện."
Ngôi vị Hoàng hậu, nghe thì có vẻ vinh quang tột bậc, nhưng người làm quan ai chẳng biết, nếu con gái mình ngồi lên đó, bên trong không biết bao nhiêu là khổ sở.
Kiếp trước nếu không phải Tề Tấn đối xử với ta quá tốt, trước mặt ta hết lần này đến lần khác đảm bảo, cha ta tuyệt đối sẽ không để ta gả vào hoàng gia.
Nhưng người tính không bằng trời tính, ta và Tề Tấn cuối cùng lại thành đôi oan gia, phụ thân và huynh trưởng thân cư trọng chức trấn thủ biên cương, đến c.h.ế. t cũng không thể gặp mặt.
Cũng may Tề Tấn c.h.ế. t cùng ta, không thể làm gì họ.
Vậy nên bây giờ mọi chuyện làm lại từ đầu, ta vẫn ủng hộ phụ thân ngay sau đại điển phong hậu lập tức lên đường đến biên cương.
Thậm chí còn tìm được A Hành khi hắn chưa vào cung.
Hắn họ Tiết tên Hành, phụ thân mất sớm, mẫu thân bệnh nặng, không còn cách nào khác đành phải bán mình vào cung.
Nhưng vốn dĩ, hắn học được một thân võ nghệ, cũng biết chữ nghĩa, lẽ ra sẽ có thể bình an sống qua ngày.
Dù có vào cung, làm một tiểu thái giám trong lãnh cung thì dù sao cũng còn hơn là chết.
Là ta hại hắn.
Đưa hắn ra khỏi nơi đó.
Lý ra, bây giờ ta không nên liên lụy đến hắn nữa, nhưng Tề Tấn có ký ức của kiếp trước, đợi đến khi ta và hắn thực sự đối đầu, hắn chắc chắn sẽ không tha cho Tiết Hành.
Vậy nên ta dứt khoát làm tới cùng, khi Tiết Hành sắp bán mình vào cung thì ta đi trước một bước tìm đến hắn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!