Sống không bằng c.h.ế. t ư?
Ta ngước mắt, phu thê trẻ năm nào, đến cuối cùng lại đối đầu gay gắt, lời ngon tiếng ngọt hóa thành đao kiếm, cũng cười lớn:
"Hay cho một câu sống không bằng chết, thế nào? Bệ hạ còn nhớ Mục Niệm Nhi sao? Nói ra thì ả ta khi c.h.ế. t còn gọi tên bệ hạ, khóc lóc kêu đau đấy?
"Tiếc là, bệ hạ không nghe thấy, nhưng thần thiếp lại thương hoa tiếc ngọc, chẳng phải, một mũi tên xuyên tim rồi sao? Ha ha ha ha!"
"Lạc—Thanh—Vân!"
Tề Tấn gào thét, ta cười lớn.
Điên rồi, chúng ta đều điên rồi, chỉ chung chăn gối hơn mười năm, chúng ta liền nhìn nhau chán ghét.
Nhưng bởi vì đều không g.i.ế. c được đối phương, chỉ có thể dày vò lẫn nhau.
Từ đó, ta ở Trường Môn, hắn ngự Vị Ương.
Như vậy, nốt chu sa và bạch nguyệt quang đều khiến đế hậu hóa thành m.á. u muỗi và hạt cơm trắng.
Sống c.h.ế. t không gặp lại.
7
Mà giờ đây, chúng ta đều trọng sinh, trở về trước khi tất cả bắt đầu.
Nhưng kiếp này, Tề Tấn, ta vẫn chọn làm vợ ngươi.
8
"Lạc Thanh Vân, rốt cuộc ngươi vì cái gì?"
Khi Tề Tấn rời đi vẫn còn hằn học hỏi ta một câu này.
Nực cười, có ân oán kiếp trước, kiếp này hắn là thái tử, thiên tử tương lai.
Nếu ta không làm hoàng hậu, hắn sẽ tha cho ta sao?
Chẳng lẽ thật sự cho rằng Lạc Thanh Vân ta là kẻ ngu ngốc, làm lại một lần nữa còn vọng tưởng diễn trò "mỗi người một ngả bình an vô sự" gì đó?
Đến lúc đó e rằng ta, một đứa con gái của đại thần, hắn, thân là thiên tử tôn quý, muốn trừ khử ta, thậm chí liên lụy đến cả nhà mẹ đẻ ta cũng dễ như trở bàn tay?
Vậy nên, làm lại một đời, ta vẫn phải làm vợ hắn.
Vẫn phải làm hoàng hậu.
Chỉ có ngồi lên vị trí đó, ta mới có thể không rơi vào thế hạ phong.
Mới có thể đấu với hắn.
Chỉ là kiếp này, giữa chúng ta sẽ không còn tình cảm phu thê thắm thiết nữa.
Chỉ còn lại hận thù thuần túy.
Chỉ muốn đoạt mạng đối phương.
Màn kịch hay—
Chỉ mới bắt đầu thôi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!