Chương 3: (Vô Đề)

Nước mắt rơi xuống, bàn tay nhỏ bé đang nắm tay ta khẽ động đậy, đứa con ngốc nghếch ấy, đến giờ phút này vẫn còn nghĩ cho ta, bảo ta đừng khóc:

"Mẫu hậu, Ký Nhi rất ngoan, Ký Nhi không muốn gặp phụ hoàng nữa, mẫu hậu đừng giận."

Thằng bé như thể mình đã phạm phải lỗi lớn, yếu ớt biện bạch.

"Ký Nhi chỉ là muốn gặp phụ hoàng, để phụ hoàng có thể đến thăm mẫu hậu nhiều hơn, nhưng Ký Nhi vô dụng quá, chỉ gặp được Thục phi nương nương thôi.

"Mẫu hậu đừng vì Ký Nhi mà tức giận, có được không? Ký Nhi không gặp phụ hoàng nữa, Ký Nhi chỉ muốn có mẫu hậu, có mẫu hậu ở đây, Ký Nhi có thể ngủ thật lâu."

Không.

"Ký Nhi, đừng ngủ!"

Ta hoàn toàn luống cuống, ôm chặt lấy con:

"Ký Nhi, mở mắt ra nhìn mẫu hậu đi, đừng ngủ, đừng ngủ có được không, mẫu hậu không giận nữa, mẫu hậu cười rồi đây, con mở mắt ra nhìn mẫu hậu có được không?!"

Ta cố gắng cong khóe miệng, nước mắt lại không ngừng rơi xuống.

Nhưng Ký Nhi của ta, đứa con ta liều mạng sinh ra, lại vĩnh viễn không mở mắt ra được nữa.

Ta ôm con ngồi ngây người suốt đêm, đợi đến khi Tề Tấn vội vàng chạy đến, ta và hắn bốn mắt nhìn nhau.

Hiếm có lắm thay.

Xa cách nhiều năm, ta vậy mà có thể lần nữa nhìn thấy trên mặt hắn một chút áy náy và lúng túng.

Nhưng chút áy náy này, khi nghe ta nói muốn điều tra kỹ càng về cái c.h.ế. t của Ký Nhi, tra đến Mục Niệm Nhi, hắn liền hoàn toàn ngồi không yên.

Ký Nhi từng nói, thằng bé đã từng vì muốn Tề Tấn đến thăm ta, mà đến cung Quý phi tìm Tề Tấn, nhưng chờ mãi không thấy, đành tay trắng trở về.

Mà trùng hợp thay, chính là sau khi trở về, thằng bé liền đổ bệnh.

Khiến ta không khỏi nghi ngờ, thậm chí còn thực sự điều tra ra được chút dấu vết.

Chỉ thiếu một chút xíu nữa thôi, chỉ một chút xíu nữa thôi, ta đã có thể bắt được quả tang rồi.

Nhưng cũng chính vào lúc này, những manh mối ban đầu đều bị Tề Tấn một tay cắt đứt.

Ngược lại, hắn còn giận dữ tìm đến ta nói ra một tràng những lời kia.

Hắn nói muốn ta nuôi con của Mục Niệm Nhi, muốn phong con của Mục Niệm Nhi làm thái tử.

Hắn nói, ta dù sao cũng là hoàng hậu, mẫu nghi thiên hạ đương nhiên phải khoan dung độ lượng.

Hắn thậm chí còn mang theo mỹ nhân kia của hắn đến trước mặt ta yếu thế.

Mục Niệm Nhi ôm bụng, yếu đuối mềm mại ủy khuất với ta:

"Hoàng hậu nương nương, cái c.h.ế. t của Thái tử điện hạ thật sự không liên quan gì đến thần thiếp, thần thiếp oan uổng quá."

Tề Tấn đau lòng không thôi, còn nói:

"Thanh Vân, nàng quên Ký Nhi đi, có được không?"

Không được.

Vậy nên khi Tề Tấn đi tuần du, ta tự tay rót rượu độc cho Mục Niệm Nhi uống.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!