Tương Tư Cổ, chỉ có hai người thật lòng yêu nhau cùng ăn vào mới có hiệu quả, cổ trùng bén rễ trong cơ thể bọn họ, ngàn vạn khúc mắc, vô độc vô hại.
Nhưng nhiều năm sau, khi một người hấp hối, cổ trùng trong cơ thể người kia cũng sẽ c.h.ế. t theo, vốn dĩ đã sớm hòa làm một thể với vật chủ, làm sao có thể may mắn thoát khỏi chứ?
Nếu không thì, kiếp trước khi ta chết, Tề Tấn vì sao cũng c.h.ế. t theo?
"Lạc Thanh Vân! Lòng dạ ngươi thật độc ác!"
Mục Niệm Nhi còn gì không hiểu, giận dữ mắng nhiếc.
"Ngươi khiến ta và Tử Việt chán ghét nhau, khiến hắn phản bội ta, rồi lại khiến hắn g.i.ế. c ta, cũng g.i.ế. c c.h.ế. t chính hắn!"
Chẳng phải nên thế sao?
Tề Tấn bội ước, cùng Mục Niệm Nhi hãm hại Ký Nhi của ta.
Sống lại một đời, Ký Nhi của ta đã không thể trở về, vậy thì bọn chúng dựa vào cái gì mà sống yên ổn hả!?
Tề Tấn tự phụ đa tình, hắn có thể yêu Mục Niệm Nhi cũng có thể yêu Thượng Quan Nhu, đương nhiên, hắn cũng sẽ phải chịu báo ứng.
Mục Niệm Nhi kiêu căng ương ngạnh, nào biết thái hậu muốn Thượng Quan Nhu sinh hạ đích trưởng tử, ả lại còn khoe khoang sự sủng ái của mình, vậy thì thái hậu sao có thể để ả mang thai được chứ.
Vậy nên bao nhiêu năm nay, ả vẫn luôn vô sinh.
Ta cứ thế nhìn bọn chúng xây lầu cao, nhìn bọn chúng thiết yến tiệc tùng, rồi lại nhìn lầu các của bọn chúng sụp đổ tan tành!
Lời thề non hẹn biển năm xưa hóa thành bọt bóng, chán ghét nhau đến mức cuối cùng tàn sát lẫn nhau, rồi đến cả hai cùng chịu đựng bệnh tật mà chết.
Màn báo thù và tuồng hay như vậy, mới không uổng phí bao năm ta ngồi trên núi xem hổ đánh nhau chứ, phải không?
"Không... Ngươi tưởng ngươi thắng chắc rồi sao? Bệ hạ sớm đã hạ độc ngươi rồi, nếu không phải phụ huynh huynh trưởng của ngươi còn chút giá trị lợi dụng, sẽ không để ngươi sống đến bây giờ đâu, sao ngươi còn chưa chết? Sao ngươi còn chưa chết?"
Ả vốn dĩ còn chút khí thế, nhưng khi thấy ta chẳng những không giận mà còn bật cười, càng cười càng rạng rỡ, ả hoàn toàn hoảng loạn:
"Ta muốn gặp bệ hạ, ta muốn gặp bệ hạ!
"Mau đưa ta đi gặp bệ hạ!"
"Cả đời này ngươi cũng đừng hòng gặp lại hắn nữa.
"Kể từ hôm nay, liều lượng thuốc của ngươi sẽ ngày càng lớn hơn, suy cho cùng, ta cũng không mong Tề Tấn sống quá lâu, nếu không phải vì cần hắn ổn định thiên hạ, trừ khử thái hậu, thu dọn một đống tàn cục, ta sao có thể để hắn sống đến tận bây giờ chứ?"
Ta hận Tề Tấn, cũng muốn hắn và Mục Niệm Nhi chết, nhưng ta cũng không quên, ta vẫn là hoàng hậu.
Thiên hạ bá tánh chẳng nợ gì ta, ta hưởng lộc của thiên hạ, đương nhiên sẽ không vong ân bội nghĩa.
Vội vàng để Tề Tấn chết, triều đình vô chủ, chỉ khiến thiên hạ đại loạn, vậy nên ta đang chờ đợi.
Chờ Tề Miễn trưởng thành, chờ Tề Tấn khổ cực nhiều năm, cuối cùng quét sạch những phiền toái mà Tề Miễn có thể gặp phải.
Như vậy, hắn có thể nghênh đón con đường c.h.ế. t của mình rồi.
Ta xoay người rời đi, còn có lòng tốt an ủi ả một câu:
"Nhưng ít ra khi hắn chết, ngươi cũng có thể biết đó thôi, phải không?"
Tiếng mắng chửi sau lưng vẫn tiếp tục, ta đều vứt ra sau gáy.
28
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!