Chương 2: (Vô Đề)

Cho nên khi gặp ta, hắn nghiến răng nghiến lợi:

"Lạc Thanh Vân, quả nhiên ngươi là một ả đàn bà ghen tuông, dù có làm lại lần nữa, ngươi vẫn tham quyền cố vị như thế, không chịu chấp nhận Niệm Nhi."

Ta ngước mắt cười, độc địa vô cùng:

"Không bằng thái tử điện hạ là kẻ độc phu, ta nghĩ dù có làm lại lần nữa, ngươi cũng sẽ không tha cho A Hành, đúng không?"

A Hành, là thái giám ta mang ra từ lãnh cung, vừa ra khỏi lãnh cung đã phá lệ phong tiểu tổng quản, sau là tổng quản, rồi lại đại tổng quản.

Sau đó cũng không còn sau đó nữa.

Bởi vì Tề Tấn, vị hoàng đế kia, đã sai người lừa hắn ra khỏi cung, ngũ mã phanh thây, vùi dưới giếng khô, c.h.ế. t không toàn thây.

Đáng thương thay, lý do hắn bị lừa ra ngoài cung lại là để níu kéo sự sủng ái của Tề Tấn dành cho ta, người hoàng hậu này, nhờ người ngàn vàng tìm về một đôi Định Tình Nhạn.

Hòng khiến Tề Tấn nhớ lại những ngày tháng niên thiếu giữa ta và hắn, để không đến mức sau khi ta g.i.ế. c c.h.ế. t Mục Niệm Nhi hắn yêu thích, sẽ phế truất ta, đoạt lấy quyền lực của ta.

Tiếc rằng hắn không biết, khi điều tra về cái c.h.ế. t của con ta và phát hiện có liên quan đến Mục Niệm Nhi, chính Tề Tấn đã ra tay cắt đứt mọi manh mối, bảo toàn Mục Niệm Nhi không hề tổn hại, cứ như người c.h.ế. t không phải là con trai trưởng của hắn vậy.

Thậm chí vì chuyện này mà hắn còn cãi nhau một trận lớn với ta:

"Ký Nhi vốn dĩ là bệnh chết, nàng lại nổi điên cái gì? Dù sao trong bụng Niệm Nhi cũng đang có một đứa, đợi đến khi đứa bé sinh ra, bế đến chỗ nàng nuôi nấng cũng vậy thôi."

Hắn nói như ban ơn lớn lao, còn tỏ vẻ áy náy với Mục Niệm Nhi:

"Chỉ là thiệt thòi cho Niệm Nhi, con vừa sinh ra đã phải xa mẹ, Thanh Vân, nàng đừng được voi đòi tiên."

Hắn chán ghét việc ta tính toán chi li, ta nghe xong những lời này chỉ cười.

Trong tay mân mê chiếc trâm cài tóc Ký Nhi của ta để lại.

Chiếc trâm ấy vụng về, nhưng dáng vẻ không tệ, có thể thấy người mới học nghề đã vô cùng dụng tâm.

Mà thằng bé chỉ mới tám tuổi, kiếm còn chưa cầm vững.

Nhưng lại một lòng một dạ khắc cho ta chiếc trâm gỗ, vân mây trên đó rõ ràng có thể thấy được, vào lần sinh thần ta mà Tề Tấn lại vắng mặt vì Mục Niệm Nhi, thằng bé cẩn thận nâng niu chiếc Thanh Vân trâm kia, nghiêm túc nói với ta:

"Mẫu hậu đừng khóc, phụ hoàng trước đây vào sinh thần mẫu hậu đều sẽ tặng trâm cài tóc cho mẫu hậu, bây giờ phụ hoàng không tặng, Ký Nhi tặng mẫu hậu.

"Năm nào cũng tặng."

Khóc ư?

Thì ra ta đã khóc sao?

Bắt đầu từ khi nào nhỉ?

Có lẽ là sau khi ta sinh Ký Nhi, hoặc là khi đuôi mắt ta có thêm vài nếp nhăn, hay thậm chí là, từ khi hắn vi hành, mang về từ dân gian người con gái kia.

Trước kia hắn luôn nói, mỗi lần ta gặp hắn đều là khuyên can chuyện này, lại nhắc đến chuyện con cái, càng ngày càng lải nhải.

Mà Mục Niệm Nhi thì khác.

Không, ả ta và những nữ tử khác trong cung đều không giống nhau, ả ta xuất thân dân gian, phóng khoáng thú vị, kiêu căng nhưng không ương ngạnh, chỉ vài ba câu đã có thể chọc cười Tề Tấn.

Khiến cả hậu cung tiền triều đều biết, vị Quý phi nương nương kia người đẹp hơn hoa, được thiên tử vô cùng yêu thích.

Có thể nói là tình thâm nghĩa trọng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!