Ta quay mặt đi, vừa hay nhìn thấy tuyết bay ngoài trời, nhớ lại kiếp trước, lần cuối cùng gặp Thượng Quan Nhu, hình như là vào mùa hoa hải đường nở rộ.
Rất lâu sau, ta thở dài một hơi, nói với nàng ta:
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
"Thuận phi, về hãy dẹp lò hương trong cung đi."
22
Tựa như sự tĩnh lặng trước cơn bão, trong thời gian Thượng Quan Nhu mang thai, trong cung lại chẳng xảy ra chuyện gì.
Mục Niệm Nhi ban đầu có đến tìm Tề Tấn làm ầm ĩ, nhưng được Tề Tấn hết lời đảm bảo, người hắn yêu nhất vĩnh viễn chỉ có ả. Thậm chí còn dặn dò ả, không được động tay động chân với Thượng Quan Nhu.
Ả nghe lọt tai được bao nhiêu phần thì không rõ, nhưng trước mắt đã ngoan ngoãn hơn nhiều.
Khiến ta vui mừng đến mức lúc chúng phi tần đến thỉnh an đã kéo tay Thượng Quan Nhu cười nói:
"Bệ hạ đăng cơ hai năm không hiểu sao vẫn luôn hiếm muộn, bây giờ ngươi mang thai nếu là long tử, hẳn là đích trưởng tử của bệ hạ, mở đầu tốt đẹp.
"Không giống ta, bây giờ bệnh tình ngày càng nặng, xem ra đời này không thể có con nối dõi rồi."
Thượng Quan Nhu thấy ta buồn bã, vội vàng nói:
"Hoàng hậu nương nương là mẫu nghi thiên hạ, con của thần thiếp đương nhiên cũng là con của Hoàng hậu nương nương, đợi đến khi sinh hạ, thần thiếp nguyện xin đưa con đến bên cạnh nương nương nuôi dưỡng."
Vừa là con trưởng, lại còn đưa đến bên cạnh Hoàng hậu không thể mang thai để nuôi dưỡng.
Vậy thì khác gì đích trưởng tử chứ? Đã là đích trưởng tử, vậy thì ngôi vị thái tử...
Đám phi tần có mặt ở đây đều hiểu rõ mồn một, Mục Niệm Nhi thì trừng trừng nhìn chằm chằm vào bụng Thượng Quan Nhu.
23
Chớp mắt mấy tháng, thư từ biên cương lại truyền về.
Nhưng cũng không phải là chuyện gì cần phải giữ bí mật nữa.
Không ngoài dự đoán, bây giờ cả triều đình đều biết, trong số các tướng sĩ được bệ hạ đề bạt có một người lập được vô số kỳ công.
Gần như đã đẩy anh trai ta, Lạc Thanh Sơn xuống vị trí thứ yếu, xem như Tề Tấn đã có được tâm phúc võ tướng chân chính.
Mà phụ thân và huynh trưởng của ta không tránh khỏi bị gạt ra rìa, thân thể ta cũng ngày càng không tốt.
Hôm đó hoa hải đường nở rộ vô cùng, ta nheo mắt hỏi Lan Bội:
"Thuận phi, chắc cũng sắp sinh rồi nhỉ?"
Vừa nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đã "đến", ngoài điện có cung nữ hớt hải chạy vào:
"Nương nương, Hoàng hậu nương nương! Thuận phi nương nương người... người sắp sinh rồi!
"Nhưng—— băng huyết khó sinh!"
Cơn bão táp nên đến rồi cũng sẽ đến.
Lúc ta vội vã chạy đến cung của Thượng Quan Nhu, ta lại một lần nữa không thể tránh khỏi việc nhớ lại kết cục của nàng ta ở kiếp trước.
Quân cờ bị Thái hậu nắm trong tay này, nhút nhát yếu đuối, giữa đám sói đói hổ dữ trong cung cấm chẳng khác nào một con thỏ trắng bất cứ lúc nào cũng có thể bị xé xác.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!