Chương 13: (Vô Đề)

19

Mỹ nhân vốn ngạo mạn kiêu căng cuối cùng cũng học được cách làm nũng khom lưng, Tề Tấn vốn đã chờ đợi mỹ nhân cúi đầu, tự nhiên sẽ vui vẻ.

Chẳng phải sao, thánh sủng từng khiến lục cung ghen tị năm xưa lại quay trở về rồi.

Chỉ là không còn là độc sủng của riêng Mục Niệm Nhi nữa.

Những ngày tháng chịu khổ sở, ả cũng khôn ngoan hơn, biết rằng muốn được thiên tử độc sủng một người là chuyện không thể, thứ có thể giúp ả ngồi vững vị trí, từ trước đến nay chỉ có một thứ duy nhất——

Mẹ quý nhờ con.

Cho nên ả càng quấn lấy Tề Tấn, không bỏ lỡ một cơ hội nhỏ nhoi nào.

Lan Bội tức giận dậm chân:

"Cứ thế này mãi, nếu thật sự sinh hạ long tử, nương nương người tính sao đây?"

"Mấy ngày gần đây bệ hạ lại phái người ra biên cương, nói là thương xót Lạc tướng quân tuổi cao sức yếu, phái người đến giúp tướng quân chia sẻ gánh nặng, nhưng thiếu tướng quân vẫn còn ở đó mà!

"Vừa rồi có thư tín báo về, người mà bệ hạ phái đi đã đề bạt không ít người, trong đó có một người vô cùng nổi bật, lập được không ít chiến công, lại còn nghe lời, thăng quan tiến chức là chuyện chắc chắn như đinh đóng cột! Cái này đâu phải là giúp lão tướng quân chia sẻ gánh nặng, rõ ràng là muốn thâu tóm quyền lực của lão tướng quân!"

"Nếu thật sự là người có công, thăng quan tiến chức chẳng phải là lẽ đương nhiên sao?"

Ta thong thả đốt lá thư từ biên cương gửi về, chặn họng Lan Bội trước khi nàng kịp mở miệng nói tiếp.

"Còn Mục Niệm Nhi?"

Ta quả quyết nói.

"Đời này ả ta đừng hòng mang thai long tử."

20

Mục Niệm Nhi muốn sinh, Tề Tấn cũng muốn ả sinh.

Tiếc rằng, cuối cùng người mang thai lại là Thượng Quan Nhu.

Đó đã là năm thứ hai Tề Tấn đăng cơ, hai năm này gần như là giai đoạn tranh đấu gay gắt cuối cùng giữa hắn và Thái hậu.

Cũng là lúc thân thể ta ngày càng suy nhược.

Đồ bổ Tề Tấn ban thưởng hết rương này đến rương khác đưa vào cung, cứ như thể hắn đã thật sự buông bỏ mọi thứ, hắn từng đến nói chuyện đàng hoàng với ta một lần:

"Trẫm dù ghét bỏ nàng, cũng không thật sự muốn nàng chết.

"Dù sao cũng là tình nghĩa phu thê, hai năm nay nàng cũng có công, nếu nàng thật sự có mệnh hệ gì, trẫm sẽ đối đãi tử tế với người nhà mẹ đẻ của nàng."

Ta như một người phụ nữ cuối cùng cũng cầu xin được chút thương xót của phu quân, đối diện với Tề Tấn rơi lệ, y như thuở thiếu thời ân ái mặn nồng, gọi hắn một tiếng:

"Tử Việt."

Đó là tên tự của hắn.

Khiến hắn vô cùng xúc động, từ sau khi trọng sinh đến giờ, đây là lần đầu tiên hắn ở lại tẩm cung của ta suốt một canh giờ mới rời đi, nhắc lại những chuyện tình nồng thắm thuở thiếu thời.

Biết tin Thượng Quan Nhu mang thai, hắn rất vui, Thái hậu cũng rất vui, người trước vui vì biết chuyện kiếp trước cho rằng cơ hội đã đến.

Người sau vui vì nếu Thượng Quan Nhu sinh hạ long tử, vậy thì bà ta cũng không cần Tề Tấn sống nữa.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!