Chương 12: (Vô Đề)

17

"Đồ vô dụng! Toàn lũ vô dụng! Sao bệ hạ có thể bỏ mặc ta được?! Trước kia hễ ta hơi đau ốm chút đỉnh, bệ hạ đã sốt sắng ngày đêm ở bên cạnh ta rồi! Sao bây giờ nghe tin ta bệnh, mà người chẳng thèm ngó ngàng tới ta là thế nào?!"

Trong Trường Bạch điện, Mục Niệm Nhi nổi cơn thịnh nộ, đồ sứ bên cạnh bị ả ta đập phá tan tành.

Ả là ca kỹ, được vận may từ trên trời rơi xuống trúng đầu, những tháng ngày được người người vây quanh nâng niu đã sớm khiến ả quên mất thân phận thấp hèn trước kia của mình.

Hoặc có lẽ, ả càng sợ hãi phải trở về cái chốn cũ rích ấy.

Tề Tấn sủng ái ả, thật sự rất sủng ái, sủng ái đến mức khi nghe tin Tề Tấn liên tiếp mấy đêm đều đến chỗ Thượng Quan Nhu, ả ta đã hùng hổ xông thẳng vào tẩm cung của tần phi.

Thậm chí còn giáng cho Thượng Quan Nhu một cái tát nảy lửa.

Cái tát này, có thể nói là long trời lở đất.

Tựa như một tia sét xé toạc bầu không khí tĩnh lặng bấy lâu.

Thái hậu vốn đã chờ cơ hội để ra tay, Tề Tấn đang đắc ý lại bị dội một gáo nước lạnh, cùng với đó là đám phi tần vốn đã bất mãn với ả từ lâu.

Tất cả đều đồng loạt chĩa mũi dùi về phía ả.

Người ta đồn rằng ngày hôm đó Tề Tấn đã cãi nhau một trận long trời lở đất với mỹ nhân mà hắn nâng niu trên tay.

Mục Niệm Nhi khóc lóc om sòm, chỉ trách Tề Tấn đổi lòng, quên mất ả rồi.

Tề Tấn dù sủng ái ả thật, nhưng cũng không thể để ả làm mất mặt mình như vậy, cuối cùng mặt mày đen như than bỏ đi.

Nhưng dù sao cũng là chân ái, dù tức giận, hắn cũng không nỡ làm gì ả, chỉ là Thái hậu khó khăn lắm mới túm được cơ hội chiếm thế thượng phong, Tề Tấn bất đắc dĩ phải ban cho ả một đạo cấm túc hai tháng.

Trong thời gian đó, hậu cung không còn ai được độc sủng, chỉ có Thuận tần là được sủng ái hơn một chút. Đến khi Mục Niệm Nhi mãn hạn cấm túc, cảnh tượng ả ta thấy đã là "trăm hoa đua nở" trong hậu cung rồi.

Hơn nữa, Tề Tấn vẫn không hề tìm đến ả.

Cứ như thể đã quên mất ả vậy, dù ả có chủ động tìm đến, hắn cũng tránh mặt.

Thấy vậy, ả ta nổi trận lôi đình, nghe nói đã làm ầm ĩ một thời gian.

Sau này hình như thật sự bị mài giũa hết tính khí, sợ bản thân không còn chỗ dựa, ả bắt đầu ngoan ngoãn đến thỉnh an ta, thậm chí còn dâng châu báu ngọc ngà, ý tứ lấy lòng lộ rõ mồn một.

"Hừ, trước kia còn dám cãi lời nương nương, giờ thì biết sợ rồi chứ gì?!"

Lan Bội thấy vậy hả dạ vô cùng.

Thượng Quan Nhu, người đã thân quen với ta, có chút lo lắng:

"Thần thiếp cứ thấy Mục phi là lạ, không giống như những việc mà nàng ta có thể làm ra."

Nàng ta từ nhỏ đã mất mẹ, ở nhà thường xuyên phải nhìn sắc mặt kế mẫu mà sống, nên tính tình trở nên nhút nhát, đa cảm, đối với sự khác thường của Mục Niệm Nhi tự nhiên có chút nghi hoặc.

Lén lút sau lưng Thái hậu, không ít lần nàng ta đã tâm sự với ta.

Rõ ràng hiện giờ nàng ta là người được sủng ái nhất hậu cung, nhưng lại chẳng hề có chút đắc ý khoe khoang nào.

Thậm chí còn kính cẩn với ta hơn cả những phi tần khác.

Ta nghe vậy cũng chẳng mảy may lay động, chỉ hỏi Lan Bội:

"Ả ta còn nói gì nữa không?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!