Chương 40: Công chúa giá lâm (hạ)

Hà Kiếm Anh hận không thể đem tất cả những Bảo Khí cường đại nhất của mình ra đeo lên người, sợ không ai biết hắn là thiên tài đệ nhất của Tẩy Nhan Cổ Phái đồng thời cũng là người sở hữu nhiều bảo vật quý giá.

Khách quan mà nói, hôm nay cũng không chỉ riêng Hà Kiếm Anh mà hầu hết các nam đệ tử ở đây đều cố gắng ăn diện thật bảnh bao, cái gì tốt đẹp của mình đeo được lên người thì đeo, dắt móc được vào đâu thì dắt móc vào đó.

Lý Thất Dạ nhìn tràng cảnh này chỉ biết lắc đầu, nói với Mạc hộ pháp đang đứng bên cạnh:

- Đám người này như đang tham dự gánh xiếc khỉ vậy!

Nam Hoài Nhân còn chưa có tư cách đứng ở đội ngũ nghênh đón cao cấp này, duy chỉ có Mạc hộ pháp được phép đứng cạnh Lý Thất Dạ. Ông ta nghe Lý Thất Dạ nói như vậy cũng chỉ biết cười khan một tiếng.

- Nghiêm túc một chút!

Lúc này, Hà Kiếm Anh đang đứng ở phía trước bỗng quay đầu lại, lạnh lùng lên tiếng:

- Lý công chúa là lá ngọc cành vàng, khách quý của Tẩy Nhan Cổ Phái chúng ta. Các ngươi phải nghênh đón nàng bằng nghi lễ trang trọng nhất, đừng có làm mất mặt môn phái chúng ta.

Nói đến đây hắn đầy khinh thường liếc nhìn Lý Thất Dạ.

Tiểu tử này chỉ mặc một thân áo vải, không thêu hoa dệt gấm gì, bộ dạng nghèo kiết xác, phàm nhân mãi chỉ là phàm nhân mà thôi!

Lúc đầu, Hà Kiếm Anh được xếp đứng cạnh Lý Thất Dạ, nhưng hắn thấy mình cao quý hơn phế vật kia rất nhiều nên chủ động đứng ở phía trước.

- Công chúa điện hạ đích thân tới là vinh hạnh của chúng ta.

Có đệ tử không kiềm chế nổi hưng phấn khẽ nói.

Hà Kiếm Anh không thèm để ý tới những đệ tử như vậy, đạo hạnh và thiên phú tầm thường của bọn họ làm sao có cơ lọt vào mắt xanh của Lý công chúa chứ. Quả thực là một lũ cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên nga!

Hừ, còn tên ngu ngốc Lý Thất Dạ kia còn đần độn không bằng một con cóc ghẻ, tư cách thèm muốn cũng chẳng có nữa là.

Càng nghĩ Hà Kiếm Anh càng khinh khỉnh nhìn Lý Thất Dạ. Tiểu tử ngu ngốc này chưa xứng làm đối thủ của hắn. Mặc dù theo ước định giữa hai môn phái, chỉ có đại đệ tử thủ tịch như Lý Thất Dạ mới có quyền cưới Lý Sương Nhan làm vợ, nhưng Hà Kiếm Anh không thèm quan tâm đến vấn đề này.

Hắn dám khẳng định, Lý Sương Nhan sẽ chán ghét một phế vật Lý Thất Dạ. 

Mà Hà Anh Kiếm hắn chỉ cần có cơ hội gần gũi Lý Sương Nhan, đem niềm vui đến cho mỹ nữ này liền sẽ chiếm được tình cảm của nàng. Hắn cực kỳ tự tin vào bản thân mình, đệ nhất thiên tài của Tẩy Nhan Cổ Phái chứ đâu phải kẻ xoàng xĩnh nào!

Trong lúc chờ đợi, một số nam đê tử trẻ tuổi không ngừng khe khẽ bàn luận với nhau. Có một vị sư đệ hỏi:

- Sao Lý công chúa bỗng dưng lại muốn đến Tẩy Nhan Cổ Phái chúng ta làm gì?

- Nghe nói vì ước định quan hệ thông gia giữa thủ tịch đại đệ tử của chúng ta và truyền nhân của Cửu Thánh Yêu Môn.

Một vị sư huynh lớn tuổi biết được chút ít, trầm ngâm trả lời.

- Quan hệ thông gia ư?

Vừa nghe xong câu trả lời này, có đệ tử nhìn thoáng qua Lý Thất Dạ một cái, giọng đầy xem thường thốt lên.

Có sư đệ khác nhạo báng:

- Chỉ bằng hắn?

Hừ, theo ta thì công chúa điện hạ đến giải trừ hôn ước thì có. Chứ người cao quý như công chúa chẳng bao giờ thèm ngó tới tên ngốc có Phàm Thể, Phàm Luân và Phàm Mệnh kia.

- Mặc kệ công chúa điện hạ vì lý do gì đến, đây chính là cơ hội tốt cho chúng ta tiếp cận nàng.

Một đệ tử hưng phấn nói.

Người duy nhất không có hứng thú đứng ở đây là Lý Thất Dạ, hắn dần mất kiên nhẫn rồi. Diễn kịch một chút còn được, nhưng đợi lâu thêm một chút nữa sẽ làm hắn rất bực mình.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!