Chương 4: Tẩy Nhan Cổ Phái (2)

Tin tức Lý Thất Dạ trở thành thủ tịch đại đệ tử của Tẩy Nhan Cổ phái nhanh chóng truyền ra khắp nơi. Những người trong lớp cao tầng cũng không oán giận gì nhiều, bởi bọn họ vốn không có lựa chọn nào khác khi đối mặt với Tẩy Nhan Cổ lệnh.

Một phế vật như Lý Thất Dạ chẳng qua chỉ là gặp may mắn mà thôi.

Nhưng các đệ tử trẻ tuổi đời thứ ba lại không như vậy, vì đơn giản theo quy luật từ xưa đến nay, đại đệ tử của Tẩy Nhan Cổ Phái hầu hết đều xuất thân từ trong đám đệ tử.

Hơn nữa, người giữ chức thủ tịch nhất định phải lập được công lao hiển hách và trải qua khảo nghiệm nghiêm khắc của các vị trưởng lão mới được công nhận.

Đã thế, thủ tịch đại đệ tử ngoài việc sẽ được chưởng môn tự mình truyền thụ công pháp, còn có cơ hội tiếp xúc với các loại Đế thuật cao cấp. Điểm then chốt cuối cùng chính là từ xưa đến nay thủ tịch đại đệ tử đều có cơ hội rất lớn trở thành chưởng môn đời sau.

Mà theo tình hình hiện tại, chưa có ai trong nhóm đệ tử đời thứ hai trúng tuyển vị trí này, điều đó có nghĩa rằng vị trí thủ tịch chắc chắn sẽ được lựa chọn từ hàng ngũ các đệ tử đời thứ ba.

Những người phản ứng gay gắt nhất chính là những đệ tử ưu tú có tư chất tốt, thiên phú cao và lập được không ít công lao to lớn cho môn phái, nên bọn họ cực kỳ căm giận, bất bình với việc Lý Thất Dạ đoạt được ngôi vị này.

Nhất thời toàn bộ Tẩy Nhan Cổ Phái xôn xao náo động.

- Một tên phàm phu tục tử với phàm thể, phàm luân, phàm mệnh có tư cách gì làm thủ tịch đại đệ tử chứ?

Vài thiên tài hậm hực nói.

- Người như vậy chính là sự sỉ nhục đối với Tẩy Nhan Cổ Phái chúng ta.

Một vài thiên tài lớn tuổi hơn tuy không cam lòng nhưng cũng chỉ thở dài:

- Ai bảo hắn may mắn có được Tẩy Nhan Cổ lệnh, các trưởng lão cũng phải bó tay mà chấp nhận.

Cũng có thiên tài tràn đầy tự tin với bản thân, lạnh lùng cười:

- Cũng chỉ là đại đệ tử mà thôi, kẻ bất tài như hắn không có thực lực cùng ta tranh giành chức chưởng môn. Ai nói thủ tịch đại đệ tử thì chắc chắn sẽ trở thành chưởng môn chứ!

- Nếu hắn không biết điều, ta sẽ không ngại dạy bảo hắn một chút.

Nhưng dù nói thế nào đi nữa, cho dù Lý Thất Dạ thật sự không có tư cách tranh giành chức chưởng môn, nhưng cả đám đệ tử vẫn đều cảm thấy khó chịu trong lòng khi phải gọi một tên bất tài ít tuổi như Lý Thất Dạ bằng đại sư huynh.

- Miếng Tẩy Nhan Cổ lệnh duy nhất chưa được thu hồi không phải đang nằm trong tay Tam Quỷ Gia ư? Sao lại rơi vào tay tiểu tử kia được?

Lại có đệ tử không nén được hiếu kỳ hỏi.

Việc Tam Quỷ Gia sở hữu miếng cổ lệnh cuối cùng cũng không phải là bí mật to lớn gì, Tẩy Nhan Cổ phái vẫn muốn thu hồi lại nó, nhưng chỉ là Tam Quỷ Gia khăng khăng không đồng ý mà thôi.

Vì thế hầu như ai ai cũng thấy kỳ quái khi Lý Thất Dạ có được nó.

- Hắc hắc, nghe nói tiểu tử này còn có chút thủ đoạn, chỉ không biết hắn lừa gạt lão quỷ háo sắc kia như thế nào thôi.

Một vị đệ tử khác lạnh lùng cười trả lời:

- Nghe người ta nói, lúc trưởng lão phái người đi xác minh chuyện này, Tam Quỷ Gia đang vui chơi khoái hoạt ở Thúy Hồng Lâu, rất có thể tiểu tử này đã mời Tam Quỷ Gia ăn chơi thoải mái để đổi lấy cổ lệnh không chừng.

Nói đến đây, vị đệ tử này hậm hực hừ một cái, trong lòng còn cảm thấy buồn nôn.

- Thì ra hắn và lão quỷ mê gái kia cùng một giuộc.

Nghe kể như vậy, đám đệ tử khác thốt lên đầy khinh thường.

Tuy đồn đại rằng Tam Quỷ Gia là con riêng của một đại chưởng môn nào đó, nhưng từ trên xuống dưới của Tẩy Nhan Cổ Phái đều không chào đón lão quỷ hám gái, hám tiền, chỉ thích phung phí ăn chơi như Tam Quỷ Gia, đặc biệt đám đệ tử trẻ tuổi đời thứ ba càng không tôn kính lão ta một chút nào.

Nếu không phải được sự ủy thác của chưởng môn đời trước, chỉ sợ Tam Quỷ Gia đã bị đuổi khỏi Tẩy Nhan Cổ phái rồi.

Nếu Lý Thất Dạ và Tam Quỷ Gia là cùng một ổ với nhau thì đám đệ tử này càng thêm phản cảm với Lý Thất Dạ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!