Chương 44: Chạy trối chết

Hoắc Tiểu Tiểu cho rằng bố cô sẽ dẫn cô đến tiệm bánh ngọt, là loại cửa hàng có mùi bơ nồng đậm, bày đầy đủ các loại bánh mì đủ màu sắc, hình dạng, trong tủ trưng bày các loại bánh sinh nhật đủ loại hình to nhỏ, cô lại không nghĩ rằng bố cô đưa cô tới một cửa hàng trà chiều trang trí theo phong cách nước Anh.

Nhân viên phục vụ mặc âu phục được cắt may vừa vặn, tao nhã lễ phép dẫn đường cho Hoắc Tùy Thành đi vào một góc ngồi xuống, menu đồ ngọt tinh xảo được đặt trước mặt bố.

Người đến tiệm mang theo trẻ con phần lớn là các bà mẹ, giống như Hoắc Tùy Thành đưa Hoắc Tiểu Tiểu vào cửa hàng, trong tối ngoài sáng đã nhận được không ít ánh mắt kinh ngạc.

Hoắc Tiểu Tiểu có chút tò mò, nhưng tốt xấu gì cô cũng không để bố cô mất mặt, không có kiểu hết nhìn Đông rồi nhìn Tây, được yêu thương mà vừa mừng vừa lo, chỉ thấy trước mặt là chiếc đĩa màu xanh trắng sáng bóng không nhiễm một hạt bụi, gần như có thể phản quang, cô im lặng nghĩ đến chuyện hôm nay gặp được Quý Văn Tâm ở cửa phòng học.

Rõ ràng, lúc ở thủy cung, Quý Văn Tâm đã từng có cuộc giao phong chính diện với bố cô.

Chỉ có điều khi đó không để cô nhìn ra mà thôi.

Nói như vậy, bố cô tạm thời vẫn chưa muốn để cô biết đến sự tồn tại của Quý Văn Tâm?

Ngẫm lại thì thấy cũng phải, lúc trước là bố cô và Quý Văn Tâm say rượu hoang đường, sau này Quý Văn Tâm có thai cũng giấu giếm Hoắc Tùy Thành.

Lúc trước bố cô có thể đón cô từ bệnh viện về nhà cũng chỉ là muốn dùng cô để đổi lấy cổ phần công ty trong tay Hoắc lão tiên sinh mà thôi.

Hai người cũng không có bất kỳ tình cảm gì.

Huống chi lúc trước khi cô vừa ra đời, Quý Văn Tâm liền vứt bỏ cô ở bệnh viện, mặc kệ là bởi vì điều gì, vứt bỏ chính là vứt bỏ, có nỗi khổ tâm thì vứt bỏ cũng là vứt bỏ, chắc chắn bố cô không muốn cô biết những chuyện quá khứ này.

Nói đi phải nói lại, nếu như lúc trước Quý Văn Tâm có thể đưa cô đi sau khi sinh cô ra thì nói không chừng kịch bản bây giờ sẽ là kiều thê bá đạo mang bóng chạy.

Vậy thì có vấn đề rồi, Quý Văn Tâm không đưa cô đi là vì… bố của cô bé mà ngày đó cô gặp ở thủy cung sao?

Nhìn từ một loại góc độ nào đó mà nói, cô đúng là vướng víu.

Hoắc Tùy Thành gọi cái gì cho cô, cô cũng không chú ý tới, chỉ nghe thấy cuối cùng bố cô gọi một ly Sâm

-panh.

Hoắc Tiểu Tiểu nhìn qua: "Bố, bố đừng uống quá nhiều rượu, sẽ say đó."

"... Một ly hồng trà Ceylon."

Nhân viên phục vụ rất biết lắng nghe, mỉm cười: "Được, xin chờ một chút."

Nhân viên phục vụ quay người rời đi, Hoắc Tiểu Tiểu nhìn bố cô, cảm giác sâu sắc ở cái tuổi hiểu được chút chuyện này của mình thì có lẽ sẽ bắt đầu sinh ra nghi hoặc về người mẹ, cũng có lẽ là bởi vì trẻ con bên cạnh đều có mẹ nhưng mình không có mẹ nên hỏi bố cô vì sao mình không có mẹ.

Hoắc Tiểu Tiểu mở miệng, muốn nói lại thôi.

Được rồi, chuyện này cứ để đó trước đã, lỡ như hỏi khiến bố cô không vui thì có còn được ăn bánh ngọt không đây?

Ăn xong rồi nói sau.

Cô buồn bực ngán ngẩm nhìn cửa hàng trang trí kiểu Anh này.

Cách đó không xa có một người mẹ đang cầm thìa đút cho cô bé ba bốn tuổi ăn bánh ngọt.

Hoắc Tùy Thành chú ý tới ánh mắt của cô, nhìn một phần bánh ngọt trước mặt đôi mẹ con kia.

Không quá để ý.

Nhân viên phục vụ đưa bánh ngọt lên.

Trên đĩa sứ tráng men trắng tinh xảo là một miếng bánh bông lan, mềm mềm lắc lư, ở giữa kẹp một lớp bơ ngọt ngào và mứt hoa quả đỏ tươi, một phần bánh socola, một cái macaron màu hồng, còn có một phần bánh scone kết hợp bơ và mứt hoa quả.

Mùi thơm ngọt làm lòng người vui vẻ thoải mái.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!