Chương 41: Làm nũng

"Đưa đồ trên tay con cho bố." Hoắc Tùy Thành đưa tay về phía cô.

Bàn tay phạm tội giơ lên cao của Hoắc Tiểu Tiểu chậm rãi buông xuống, đưa "nòng nọc nhỏ" chưa kịp ném ra trên tay cho bố mình.

Hoắc Tùy Thành cẩn thận kiểm tra "con nòng nọc" kia: "Con nghĩ cho kỹ xem làm thế nào ngụy biện với bố."

"... Không phải, bố ơi, con nói sai rồi, bố nghe con giải, thích!"

Hoắc Tiểu Tiểu hậu tri hậu giác* biết mình nói sai liền mang vẻ mặt cầu xin.

*Hậu tri hậu giác: Lý giải chậm, hiểu chậm, biết chậm.

Động cơ phạm tội đầy đủ, chứng cứ phạm tội vô cùng xác thực, nhân chứng vật chứng đều ở đây, lần này thật sự là hết đường chối cãi.

Dịch Khiêm đứng bên cạnh Hoắc Tiểu Tiểu thấy Hoắc Tùy Thành hiểu lầm thì cuống lên, cậu vội vàng giải thích: "Chú Hoắc, cháu xin lỗi, cái đó… mấy cái đó thật sự là do cháu ném! Không phải Tiểu Tiểu ném! Chú đừng trách Tiểu Tiểu!"

"Đúng thế! Chính là Dịch Khiêm ném! Bố, bố tin con!"

Hoắc Tùy Thành kiểm tra xong "con nòng nọc" kia rồi cúi đầu nhìn về phía hai đứa trẻ trước mặt: "Hai đứa các con cảm thấy bố dễ lừa gạt thế à?"

"..."

"Mới mấy ngày mà con đã học được cách trốn tránh trách nhiệm rồi?"

Dì Triệu đúng lúc đứng ra hòa giải: "Tiên sinh, Tiểu Tiểu còn nhỏ, chỉ là ham chơi hơi nghịch ngợm thôi, cậu đừng nóng giận."

"Dì ơi! Không phải là cháu ném!" Hoắc Tiểu Tiểu cảm thấy mình bị oan ức vô cùng lớn, cõng một cái nồi thật to, ngoại trừ Dịch Khiêm thì không có ai tin tưởng cô, quả thật là còn oan uổng hơn Đậu Nga!

Để chứng minh thật sự không phải do cô ném, Hoắc Tiểu Tiểu lấy số "nòng nọc nhỏ" còn lại trong hộp quà rồi nhét vào tay Dịch Khiêm.

"Dịch Khiêm, anh ném đi!"

Dịch Khiêm kinh ngạc nhìn cô.

"Anh hướng về phía trước… chính là chỗ đó, ném vào đó!"

Hoắc Tiểu Tiểu chỉ về phía bên chân bố cô.

Dịch Khiêm nghe theo cô mà ném về phía trước.

Hoắc Tiểu Tiểu thì tự mình cầm lấy một cái "nòng nọc nhỏ" khác rồi giơ tay lên.

Ba giây, năm giây, mười giây, ba mươi giây.

Một phút đồng hồ trôi qua.

"Con nòng nọc" kia lại không nổ.

Hoắc Tiểu Tiểu vốn muốn ở trước mặt bố cô tái hiện lại chuyện vừa xảy ra, để cho bố cô hiểu mấy "con nòng nọc" kia đều là do Dịch Khiêm ném, chỉ là bố cô đúng lúc xoay người lại khi cô chuẩn bị ném chứ còn chưa ném.

Thật sự không nghĩ tới ông trời cũng đối đầu với cô.

Vừa rồi "con nòng nọc" đầu tiên không nổ nhưng tốt xấu gì cũng nổ sau mấy giây, sao đến chỗ cô thì không nổ nữa?

Cô thật sự còn oan hơn Đậu Nga.

Tốt xấu gì Đậu Nga còn có ông trời tin tưởng nàng ấy đấy!

Hoắc Tiểu Tiểu có chút tức giận, ném "con nòng nọc" trên tay về phía bên chân Hoắc Tùy Thành.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!