Chương 40: Bố xoa xoa

Hoắc Tiểu Tiểu cảm thấy bây giờ gà rán đang chặn ở cổ họng, đáng sợ là còn không nôn ra được, mở miệng ra đều là vị gà rán.

Nhưng cô nhìn ánh mắt không tín nhiệm của bố cô liền biết bình thường mình nói nhiều lời ma quỷ quá, bố cô không tin cô nữa.

"Thật đó! Bố sờ xem, trướng lắm." Cô nắm lấy tay Hoắc Tùy Thành để trên vị trí dạ dày gồ lên của mình.

Bụng của trẻ con thường lớn, một khối căng phồng, vừa tròn vừa mềm, đàn hồi giống như quả cầu thạch trái cây.

"Bụng của con vẫn luôn lớn như thế."

"..." Bố cô thật là một thẳng nam!

"Vậy bố ngửi xem, ợ

--- con… gà rán đều chặn ở chỗ này!" Cô chỉ vào cổ họng của mình rồi ợ một cái.

Hoắc Tùy Thành ngửi thấy mùi gà rán kia thì nhíu chặt lông mày, đầu lùi ra sau.

"Bố ngửi xem bố ngửi xem!" Hoắc Tiểu Tiểu mở to miệng, ngang ngược càn rỡ mà dựa vào trước mặt bố mình.

Hoắc Tùy Thành che miệng cô: "Sau này còn dám tham ăn không?"

Hoắc Tiểu Tiểu biết điều mà lắc đầu.

Hoắc Tùy Thành xách cô lên đứng ở góc tường: "Đứng ở đây tiêu cơm một chút."

Nói xong anh đi về phía cửa.

"Bố ơi, bố đi đâu vậy?"

"Tìm chổi lông gà cho con!"

"!!!"

Cửa phòng đóng lại.

Hoắc Tiểu Tiểu đứng ở góc tường, đầu chống lấy tường, hai bắp chân không ngừng nghiêng ngả, cô xoa cái dạ dày khó chịu rồi lại ợ một cái.

Thời gian dần dần trôi qua, bố cô vẫn chưa quay lại.

Không phải là thật sự tìm chổi lông gà đánh cô chứ? Nhân lúc ông nội không có ở đây mà đánh cô một trận?

"Ợ ---"

Được rồi, đánh thì đánh đi.

Hoắc Tiểu Tiểu cam chịu mà nghĩ.

Chỉ cần có thể khiến cô không khó chịu như vậy nữa thì làm gì cũng được.

Dù sao thì bố cô luôn muốn cho cô một tuổi thơ hoàn chỉnh, đánh cô một trận, sau khi đánh xong thì có lẽ là sẽ không nghĩ về chuyện này nữa.

Cửa đột nhiên mở ra.

Hoắc Tiểu Tiểu nhìn ra phía sau, trong nháy mắt lệ nóng doanh tròng.

Cuối cùng bố cô cũng quay lại rồi!

Hơn nữa điều khiến cho người ta cảm động là, bố không mang chổi lông gà về!

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!