Thủy cung mà đoàn người Hoắc Tiểu Tiểu tới là thủy cung lớn nhất thành phố S, chiếm diện tích hơn ba mươi hecta, với hơn bốn mươi công trình trò chơi, cứ đến cuối tuần là cả công viên vô cùng đông đúc, người người chen chúc nhau.
Trong công viên có mở mấy nhà hàng theo chủ đề, có chút đặc sắc, mặc dù đắt nhưng là nơi lựa chọn duy nhất của phụ huynh vì con cái, vừa đến thời gian cơm trưa là có tiếng người huyên náo, thỉnh thoảng còn xuất hiện việc xếp hàng lấy số, cung không đủ cầu.
Bên ngoài một nhà hàng nổi tiếng này đã có một hàng người dài, không ít người lớn dẫn theo đứa nhỏ nhà mình xếp hàng ngoài tiệm.
"Anh đã nói rồi, đi tiệm ăn nhanh tùy tiện mua chút gì đó ăn là được rồi, em cứ phải tới đây, xếp hàng còn không biết phải đợi bao lâu nữa."
"Tiệm ăn nhanh thì có bao nhiêu dinh dưỡng? Thiến Thiến đang tuổi lớn, sao có thể ăn những thứ đó, chờ chút nữa, sẽ không lâu nữa đâu."
"Bố ơi, Thiến Thiến đói bụng."
"Thiến Thiến ngoan, đợi thêm chút nữa, sắp tới chúng ta rồi, chỗ mẹ có sữa này, uống lót dạ trước đã."
Người phụ nữ lấy ra một bình sữa từ trong xe đẩy trẻ em rồi đưa đến tay cô bé con.
"A… đây là con gái của cô sao? Thật là đáng yêu." Có chị gái cũng xếp hàng chờ đợi bên ngoài tiệm thấy cô bé đáng yêu xinh xắn như vậy thì không nhịn được mà mở miệng tán thưởng.
"... Phải, con gái tôi, nó tên là Thiến Thiến. Thiến Thiến, dì đang khen con xinh xắn đó, phải nói thế nào?"
Cô bé tên Thiến Thiến rúc vào trong lòng người đàn ông, ôm bình sữa nhìn người ta không nói lời nào.
"Xin lỗi, đứa trẻ này… có chút thẹn thùng."
"Không sao, đứa trẻ nhỏ như vậy thì thẹn thùng là bình thường, con trai tôi bằng tuổi này, ở bên ngoài cũng không dám nói câu nào, mấy tuổi rồi?"
"Hai tuổi."
"Vậy là rất nhỏ. Nhà hàng này là nơi nổi tiếng nhất trong công viên, tới chậm một chút cũng phải xếp hàng, không chuẩn bị chút sữa hay đồ ăn vặt cho trẻ con là chúng không chịu được, nhưng mà đừng vội, sẽ không chờ quá lâu đâu, tuần trước tôi mới tới."
Trong lúc nói chuyện, hai nhân viên công tác của nhà hàng đi vào tiệm, chị gái kia xem xét rồi cười nói: "Cô xem, đoán chừng là gọi số, của cô là số bao nhiêu?"
"Của tôi là số 103."
"Vậy tôi trễ hơn các cô một chút, tôi là 115."
Nhưng đợi một hồi cũng không thấy nhân viên công tác gọi tên, có du khách chờ không nổi nên tiến lên hỏi thăm.
"Xin hỏi một chút, bây giờ có chỗ có thể đi vào chưa?"
Nhân viên công tác mỉm cười một cách khách sáo nói: "Ngại quá, bây giờ vẫn chưa có chỗ, chị vui lòng đợi thêm một chút nữa."
"Cũng đã chờ lâu thế này rồi, con trai tôi cũng đói rồi, sao còn phải chờ một lúc nữa?"
"Thật sự rất xin lỗi, hiện tại là giờ cao điểm dùng bữa, mong chị thông cảm."
Tiếng oán than dậy cả đất trời.
Nhân viên phục vụ vẫn mỉm cười đối mặt như cũ.
Mãi đến khi ở cửa nhà hàng có mấy người đi vào, lúc này nhân viên phục vụ mới mỉm cười tiến lên: "Xin hỏi anh là Hoắc tiên sinh sao?"
Hoắc Tùy Thành ôm Hoắc Tiểu Tiểu, gật đầu.
"Mời vào bên trong."
Du khách xếp hàng ngoài tiệm vừa thấy đoàn người Hoắc Tùy Thành đi vào thì nhao nhao, không ngồi yên được nữa.
"Cửa tiệm các anh bị gì vậy? Vì sao người khác vừa đến là có thể vào, chúng tôi đợi bao lâu rồi?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!