Chương 34: Bí quá hóa liều

Tâm tư của các bạn nhỏ tinh tế, có thể cảm nhận được người bên cạnh thay đổi cảm xúc, cũng có thể tinh tế cảm nhận được người đó có thích mình hay không.

Từ lần đầu tiên Hoắc Tùy Thành gặp cậu, Dịch Khiêm đã cảm thấy anh không thích cậu.

Cậu nhớ mẹ từng nói, ở nhà người khác thì phải giữ phép tắc, không thể ỷ vào việc mình là trẻ con còn nhỏ mà ở nhà người ta nghịch ngợm càn quấy, người lớn sẽ không thích trẻ con nghịch ngợm, gây chuyện.

Nếu như có người lớn không thích con thì nhất định là do con làm không tốt chỗ nào đó, làm cho người ta tức giận.

Vì vậy, ở trên bàn cơm, Dịch Khiêm ăn cơm một cách yên lặng, chỉ gắp hai món ăn ở trước mặt, tuyệt đối không đưa đũa đến trước mặt Hoắc Tùy Thành.

Cho dù là ở trước mặt Hoắc Tùy Thành có món xương sườn hấp mà cậu thích ăn nhất.

Hoắc lão tiên sinh thấy Dịch Khiêm không gắp nhiều đồ ăn thì gắp cho cậu một miếng cá tươi non: "Khiêm Khiêm, ở nhà ông nội thì cứ coi như là ở nhà mình, đừng câu nệ, muốn ăn cái gì thì tự mình gắp."

"Cảm ơn ông nội Hoắc."

Hoắc Tiểu Tiểu nhìn Hoắc Tùy Thành gắp xương sườn trước mặt, trước khi anh hạ đũa, cô lanh lẹ gắp miếng xương sườn kia lên, đưa đến trong chén của Dịch Khiêm.

"Dịch Khiêm, ăn xương sườn, dì làm xương sườn rất ngon đó!"

Đũa của Hoắc Tùy Thành gắp vào không khí, anh chuyển đũa sang gắp tôm.

Vù ----

Con tôm bự nhanh chóng bị Hoắc Tiểu Tiểu gắp bỏ vào trong chén Dịch Khiêm trước khi đũa của anh hạ xuống.

"Dịch Khiêm, tôm cũng cực kỳ ngon!"

Hoắc Tùy Thành nhướng mày nhìn Hoắc Tiểu Tiểu, chuyển đũa gắp canh gà.

Hoắc Tiểu Tiểu ân cần gắp miếng cánh gà cho Dịch Khiêm.

"Dịch Khiêm, em nói cho anh biết, chân gà này cũng cực kỳ ngon, ngọt lắm đó!"

Mắt thấy đồ ăn trong chén mình chất thành ngọn núi nhỏ, Dịch Khiêm khẩn trương nhìn Hoắc Tùy Thành rồi lập tức lo lắng dời ánh mắt: "Anh đủ rồi, ăn không hết."

"Từ từ ăn, dì làm đồ ăn rất ngon."

Cuối cùng Hoắc Tùy Thành cũng có thể xác định được, con nhóc này đang đối đầu với mình, còn đang tức giận đây.

Hoắc lão tiên sinh cũng cười gắp một miếng cho Hoắc Tiểu Tiểu: "Cháu cứ gắp đồ ăn cho Khiêm Khiêm, còn mình thì không ăn miếng nào, không thấy ngon miệng sao?"

Hoắc Tiểu Tiểu cười: "Khiêm Khiêm là khách, không dễ gì mới đến nhà chúng ta chơi, cháu đương nhiên là phải chăm sóc tốt cho anh ấy."

"Con nhóc nhà cháu, chăm sóc bản thân cháu cho tốt trước đã rồi nói sau."

Hoắc Tùy Thành ung dung thản nhiên đi múc canh, còn chưa cầm được cái thìa thì Hoắc Tiểu Tiểu đã tay mắt lanh lẹ cướp lấy rồi.

Hoắc Tùy Thành nhướng mày: "Hoắc Tiểu Tiểu."

Hoắc Tiểu Tiểu cầm thìa cười cười: "Bố muốn ăn canh sao? Con múc canh cho bố."

Nóng xong cô bưng chén canh bên cạnh, múc từng muỗng canh vịt trong nồi hầm vào trong cái chén không.

Mãi cho đến khi canh vịt tràn đầy cái chén không, lúc này cô mới để thìa qua một bên, cẩn thận bưng chén canh đầy ắp, run rẩy đưa đến trước mặt Hoắc Tùy Thành.

"Bố, nhanh nhanh nhanh, nóng! Ăn canh!"

Chén canh này giống như tình yêu của Hoắc Tiểu Tiểu đối với bố cô, đầy ắp đến mức sắp tràn ra rồi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!