Đêm nay, ba người Hoắc gia đều ngủ không ngon.
Trong đó Hoắc Tiểu Tiểu ngủ là khó chịu nhất, cả một đêm lăn qua lộn lại đều là vì cô bị Hoắc Tùy Thành đoạt mất kho vàng nhỏ.
Thậm chí còn mơ một giấc mơ.
Trong mộng ba ba vô cùng hiểm ác kia cầm lấy cặp sách nhỏ khoe ra ở trước mặt cô.
"Tiểu Tiểu, con xem, đây là chìa khóa xe của con, đợi lát nữa ba ba liền lấy ra đi hóng gió cùng với chị gái xinh đẹp."
"Đây là chìa khóa biệt thự của con, không cũng là không, ba ba để cho chị gái xinh đẹp sống ở đó hai ngày, được không?"
"Con vẫn còn là trẻ con, vòng cổ kim cương này, con đeo không hợp, ba ba đưa cho chị gái xinh đẹp."
Hoắc Tiểu Tiểu tức giận đến giậm chân.
Một chân đá vào tường bảo vệ của giường em bé, ngược lại lại bị mình đạp chân tới tỉnh.
Nghĩ đến cảnh tượng trong mộng, lại tức đến đập vào giường.
Sáng sớm hôm sau, dì Triệu còn chưa vào cô đã tỉnh, một mình ngồi ở trên giường em bé, nhìn ngoài cửa sổ, ông cụ non thở ngắn than dài thế đạo bất công, nhân tâm hiểm ác.
Bình minh dần dần mọc lên ở phương đông, thế đạo bị cô tới tới lui lui cảm thán trăm ngàn lần, dì Triệu lúc này mới đẩy cửa phòng cô ra.
Thấy bộ dạng cô bé buồn bã ỉu xìu, xoa xoa cái ót của cô, "Tiểu Tiểu, con làm sao vậy? Như thế nào như vậy không tinh thần? Có phải còn đang lo lắng cho lão tiên sinh hay không?"
Hoắc Tiểu Tiểu cũng không phải thực sự lo lắng cho lão tiên sinh, lão tiên sinh không có việc gì, mà chuyện lớn là kho vàng nhỏ của cô.
Nhưng trong lòng cô cũng rõ ràng, dì Triệu không phải người có thể làm chủ cho cô, tố khổ ở trước mặt bà cũng chẳng có ích gì.
Cô biểu tình uể oải, "Muốn gia gia."
Muốn gia gia trở về mắng Hoắc Tùy Thành là đồ hỗn trướng!
Dì Triệu một bên mặc quần áo một bên lại an ủi cô, "Ngoan, không có việc gì, bác sĩ nói, thân thể của lão tiên sinh không có gì trở ngại, quá hai ngày kết thúc kiểm tra là đã có thể trở lại, nghe lời, chúng ta đi xuống ăn bữa sáng."
Hoắc Tiểu Tiểu gục mặt xuống, rầu rĩ không vui, cố mà đồng ý gật gật đầu.
Trên bàn cơm chỉ có Hoắc Tùy Thành đang chậm rì rì ăn bữa sáng.
Hoắc Tiểu Tiểu vừa nhìn thấy hắn, liền cảm giác tim mình đang nhỏ máu, ngực lo lắng đau.
Hoắc Tùy Thành khí sắc không tồi, thấy Hoắc Tiểu Tiểu còn sờ sờ cái đầu nhỏ của cô.
Hoắc Tiểu Tiểu quay đầu, không cho hắn sờ.
"Keo kiệt. Nhanh ăn đi, ăn xong tới bệnh viện thăm gia gia, ngài nhìn thấy con nhất định sẽ cao hứng."
Hoắc Tiểu Tiểu đang uống sữa chotkw động linh cơ, "Ba ba thì sao?"
"Ta?"
"Ba ba đi không?"
"Ta phải tới công ty, trễ chút mới có thể tới bệnh viện."
Hoắc Tiểu Tiểu trước mắt sáng ngời.
Hoắc Tùy Thành duỗi tay thay cô lau đi sữa ở khóe miệng, cười như đã định liệu trước, "Đừng đánh chủ ý vào phòng, ba ba sẽ dặn dò dì Triệu quan sát con thật kĩ, không được vào phòng của ba ba."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!