Khách sạn du lịch tăng thêm công viên trò chơi, cũng là một trong những điểm sáng.
Hạng mục này nếu như có thể hoàn thành, như vậy nhất định có thể trở thành một trong những điểm đến hot nhất của thành phố S.
Núi Lộc Minh...
Hoắc Tùy Thành nhắm mắt lại.
Vấn đề nhìn như đã được giải quyết, nhưng kỳ thật lại chưa từng giải quyết.
Lừa gạt chỉ có thể nhất thời, luôn có ngày lời nói dối bị vạch trần.
Cho đến lúc đó, ở giữa hắn cùng Lão gia tử, chắc chắn không thể tâm bình khí hòa.
Xoạt xoạt ——
Gian phòng tĩnh mịch đột nhiên truyền đến âm thanh rất nhỏ.
Xoạt xoạt xoạt xoạt ——
Cửa phòng từ bên ngoài mở ra một cái khe hở.
Hoắc Tiểu Tiểu thừa dịp người khác không chú ý, lại giẫm lên ghế đẩu nhón chân lên, mở cửa phòng Hoắc Tùy Thành ra.
Hoắc Tùy Thành nhìn về phía cổng, một cái đầu nhỏ mao hồ hồ từ ngoài cửa mò vào, sau khi quan sát bốn phía, bò xuống ghế, sau đó xách ghế vào phòng, đặt ở bên giường hắn, đoán chừng là muốn giẫm lên ghế bò lên giường.
Nhưng cái tấm thể cao kia của Hoắc Tiểu Tiểu, bắp chânđạp ở trên ghế với lê giường nửa ngày cũng không lên được, Hoắc Tùy Thành ở một bên nhìn hồi lâu lắc đầu bật cười, rốt cục nhịn không được tiến lên một tay vớt lấy Hoắc Tiểu Tiểu.
Hoắc Tiểu Tiểu bị nhấc lên trên không chấn kinh không nhỏ, ở trong ngực Hoắc Tùy Thành giãy giụ lòng bàn chân.
"Đừng nhúc nhích."
Hoắc Tùy Thành một câu ngăn lại động tác của cô, cũng bật cái đèn ở giữa phòng.
Thấy ôm mình là Hoắc Tùy Thành, Hoắc Tiểu Tiểu lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Gian phòng không có bật đèn, cô ngầm thừa nhận là Hoắc Tùy Thành đã lên giường ngủ thiếp đi, làm sao biết hắn sẽ núp trong bóng tối cho mình một phen trở tay không kịp.
Hoắc Tùy Thành đem cô thả trên giường, ở trên cao nhìn xuống cô, "Không phải không cho con đến phòng ta sao? Tại sao lại tới?"
Hoắc Tiểu Tiểu cân nhắc mình bây giờ nên giả ngu hay là nên bịa ra một lí do chính đáng.
Hoắc Tùy Thành một chút liền nhìn thấu được cô, "Ta biết con thông minh, nghe hiểu được, đừng giả bộ ngốc."
"..." Đã bị nhìn thấu, Hoắc Tiểu Tiểu thoải mái thừa nhận, "Muốn cùng ba ba ngủ."
"Vì sao muốn cùng ta ngủ?"
Hoắc Tiểu Tiểu cuốn ống quần lên, chỉ vào đầu gối, "Đau."
"Yếu ớt."
"Đau!"
Trên đầu gối một khối vết tích xanh tímvô cùng dễ thấy, Hoắc Tùy Thành mi tâm cau lại, ngồi xuống ở trước giường, để trong lòng bàn tay nhẹ nhẹ xoa đầu gối tím xanh của cô.
"Bó một cái rất nhanh."
Hoắc Tiểu Tiểu ở khoảng cách gần quan sát Hoắc Tùy Thành.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!