Mười hai giờ trưa chủ nhật, mặt trời hừng hực.
Dịch Khiêm mặc âu phục từ trên lầu đi xuống, đang chuẩn bị đi công ty, đến phòng khách lại bị Dịch lão tiên sinh gọi lại.
"Không phải hôm qua ông nói với con là ba giờ chiều hôm nay con có buổi xem mắt sao?"
Trong lòng Dịch Khiêm bất đắc dĩ thở dài, anh cực kỳ phản cảm chuyện xem mắt ngày hôm nay: "Ông nội, hôm nay công ty con có việc, không bớt thời gian ra được."
Mi tâm Dịch lão tiên sinh nhíu lại: "Thật sự không đi?"
"Con còn có việc, đi trước đây."
Dịch lão tiên sinh im lặng nhìn anh một lát, ông thở dài: "Được rồi, con không đi thì ông cũng không thể ép con nữa, lão Trần, gọi điện thoại cho lão Hoắc, nói là hủy bỏ buổi xem mắt lúc ba giờ chiều nay, hôm nào tôi mời ông ấy ăn cơm nhận lỗi."
Dịch Khiêm ở chỗ huyền quan dừng lại tại chỗ, hồi lâu mới chậm rãi quay người, nhìn Dịch lão tiên sinh: "Ông vừa nói cái gì?"
"Hủy bỏ buổi xem mắt, con không đi thì dù sao cũng phải gọi điện thoại cho người ta."
"Ông gọi điện thoại cho ai? Ông Hoắc? Hoắc lão tiên sinh?"
"Ngoại trừ ông ấy thì còn có thể là ai?"
"Vậy người ông cho con xem mắt là… Tiểu Tiểu?"
"Nếu không thì còn có thể là ai?"
Dịch Khiêm ngẩn ra tại chỗ, trơ mắt nhìn lão Trần lấy điện thoại ra gọi điện, từ chán ghét đến vui mừng, sự chênh lệch quá lớn, anh vẫn còn chút khó tin.
"Ông Trần!"
Lão Trần quay đầu, cười tủm tỉm nhìn anh: "Sao vậy?"
Dịch Khiêm mím môi, nói: "Con đi!"
Dịch lão tiên sinh cười mắng: "Thằng nhóc thúi!"
Lúc đoàn người Dịch Khiêm lái xe đi về phía Hoắc Công Quán, Hoắc Tiểu Tiểu đang giành giật từng giây để bôi thuốc nhuộm màu lên tóc mình, nào là màu đỏ, màu xanh lam, cô chọn một vài sợi tóc để lên. Đây là thuốc nhuộm một lần mà cô cố ý lựa chọn, nhuộm xong gội bằng nước là có thể rửa sạch, cô vẫn không có gan thật sự nhuộm màu, dù sao thì cô vẫn muốn giữ lại cái chân này.
Nhuộm màu xong cô lại trang điểm mắt đậm màu, thay chiếc váy mà hôm qua cô chọn, nhìn mình "vô cùng cá tính" ở trong gương, Hoắc Tiểu Tiểu hài lòng gật đầu.
Buổi xem mắt ngày hôm nay, cô cũng không tin đối phương còn có thể vừa ý cô.
Ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cửa, dì Triệu nhắc nhở cô là người ta đến rồi, Hoắc lão tiên sinh bảo cô thu xếp xong thì đi xuống.
Đi xuống?
Hoắc Tiểu Tiểu cách cánh cửa hỏi: "Xem mắt ở nhà?"
"Đúng vậy, người cũng đã đến rồi, bây giờ đang ở phòng khách, con mau đi xuống đây."
"... Xem mắt, không phải đều để người trẻ tuổi ở bên ngoài trò chuyện sao?"
"Đợi chút nữa sẽ để các con đi ra ngoài tâm sự, bây giờ xuống gặp trước đã."
Dì Triệu mỉm cười, nghe giọng nói hết sức vui vẻ. Nhưng Hoắc Tiểu Tiểu đang ở trong trạng thái lo âu lại hoàn toàn không để ý điểm ấy. Hiện tại trong đầu cô đều là chuyện chút nữa bị bố cô nhìn thấy dáng vẻ này của cô thì làm sao bây giờ?
Trong sự tính toán của Hoắc Tiểu Tiểu, cô cho rằng xem mắt là để cô và đối phương ở riêng bên ngoài hẹn hò, như vậy thì cô có thể nhân lúc không có bố cô mà giả trang ăn mặc như vậy đi ra ngoài.
Xem mắt ở nhà? Đây là bảo cô chọn một trong hai việc bị bố cô đánh gãy chân và nghiêm túc xem mắt?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!