Thượng Chi Đào cảm thấy tiến thoái lưỡng nan. Loan Niệm đã chặn đứng mọi đường đi của cô như thế, cô cũng không biết phải làm thế nào. Ra khỏi bệnh viện, làm tổ trên sofa trong phòng khách nhà Loan Niệm, bên cạnh là cốc nước ấm anh nấu cho cô.
Thượng Chi Đào bị Loan Niệm ép uống nước, anh mà liếc mắt qua là cô phải uống một ngụm nước.
Cô nghe Loan Niệm nói chuyện điện thoại với mẹ của anh:
"Viêm phổi nhẹ do nhiễm vi khuẩn mycoplasma, kèm theo triệu chứng ho và sốt cao thì nên ăn gì nhỉ?"
Đầu bên kia nói một tràng dài, sau đó Loan Niệm đáp lại:
"Không phải con, con hỏi hộ bạn."
"Con biết rồi. Chào mẹ."
Loan Niệm cúp máy rồi đi mặc áo khoác, nói với Thượng Chi Đào:
"Cô xin Alex cho nghỉ phép đi, nghỉ ốm năm ngày."
Tôi còn có việc.
"Chờ cô sốt đến chết rồi thì khỏi cần nghĩ đến công việc nữa."
"Vậy thì tôi về nhà nghỉ ngơi."
Nghe thấy thế, Loan Niệm dừng mọi động tác, nhìn Thượng Chi Đào, hỏi một cách thẳng thắn:
"Cô đang làm mình làm mẩy gì thế?"
Thượng Chi Đào mím môi lặng thinh, Loan Niệm nhìn cô nói:
"Cô lựa lời mà nói, chờ tôi về thì nói chuyện tiếp."
Đúng là Thượng Chi Đào đang sắp xếp lại ngôn ngữ, cô lên cơn sốt, đầu óc trở nên trì độn nhưng vẫn nắm bắt được trọng điểm:
Thứ nhất, mối quan hệ của chúng ta là một chuyện ngoài ý muốn; Thứ hai, mối quan hệ của chúng ta đi ngược lại đạo đức; Thứ ba, chúng ta đã kết thúc mối quan hệ, là tôi chủ động yêu cầu.
Vì vậy, chúng ta đáng ra không nên làm bất cứ chuyện gì có vẻ mập mờ như thế này.
Thượng Chi Đào nghĩ mãi, nghĩ mãi rồi ngủ thiếp đi.
Người bị sốt ham ngủ, mà sofa nhà Loan Niệm vừa thoải mái, tấm chăn mỏng đắp trên người cô ấm áp, nơi này lại yên tĩnh như thế, không có tiếng máy khoan của nhà nào đó đang sửa sang phòng ốc.
Mọi thứ đều ở mức hoàn hảo, quá thích hợp để đi ngủ.
Loan Niệm xách đồ về nhà, nhìn thấy Thượng Chi Đào vùi người vào sofa ngủ say sưa, mặt đỏ bừng vì sốt, trán lấm tấm mồ hôi, mũi phát ra tiếng thở phì phò, đám vi rút trong cơ thể đang đối chọi với nhau.
Anh cởi áo dạ, xoay người đi vào bếp.
Ban nãy anh đã đi mua rất nhiều đồ, đều là những thứ nằm trong danh sách thực phẩm dưỡng bệnh mà bác sĩ Lương, cũng chính là mẹ anh gửi cho anh.
Bác sĩ Lương thậm chí còn chúc người bạn của anh mau khỏe lại, còn nói phải tĩnh dưỡng cho tốt, viêm phổi mà không trị dứt điểm, sau này tái phát lại sẽ khổ sở hơn.
Nếu bác sĩ Lương mà biết người bạn của anh đang ngủ trong nhà anh ngay lúc này, không biết bà ấy sẽ nghĩ gì nhỉ?
Loan Niệm làm cơm cho Thượng Chi Đào, bên cạnh là bản ghi chép trên điện thoại, bác sĩ Lương nói cái gì có thể ăn được, cái gì nên kiêng.
Anh không hề tìm hiểu xem vì sao Thượng Chi Đào bị ốm mà anh lại có chút lo lắng, anh chỉ cảm thấy cô một thân một mình ở Bắc Kinh có chút tội nghiệp.
Chắc là lòng đồng cảm trỗi dậy.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!