Lần nhảy gần đây nhất của Thượng Chi Đào là vào năm nhất đại học, các câu lạc bộ trong trường tổ chức hoạt động, cô bất đắc dĩ phải tham gia. Mới nhảy được mấy bước mà mọi người đã không cho cô nhảy nữa.
Không nhảy cũng được nhưng thỉnh thoảng cũng có lúc bộc lộ tài năng đúng không? Sau đó, Thượng Chi Đào giặt quần áo trong phòng nước, bạn bè trong câu lạc bộ đi ngang qua nghe thấy cô đang hát ngâm nga.
Ngay cả cô cũng không biết rằng hóa ra mình lại hát hay, thế là cô lại bị ép lên sân khấu hát một hai lần.
Thượng Chi Đào không thích biểu diễn trước đám đông. Cô còn nhớ lúc đón Tết hồi bé, anh em bạn bè tề tựu cùng nhau, lúc nào cũng muốn bọn trẻ biểu diễn tiết mục.
Thượng Chi Đào không rành khoản nào, vì vậy mỗi lần cô đều mang theo giấy và bút mực, đến lượt cô biểu diễn cô sẽ đứng lên và nói:
"Con sẽ biểu diễn tiết mục viết chữ cho ông bà, cô dì, chú bác ạ!"
Viết chữ mất nhiều thời gian, đợi cô viết xong một tấm biểu ngữ thì bữa cơm đã trôi qua được nửa.
Để đến bây giờ, cô không có chút năng khiếu múa máy nào, đứng sau lưng các đồng nghiệp nữ đã học múa từ bé mà mãi vẫn không thể bắt kịp động tác của họ.
Kitty phụ trách biên đạo múa nên có phần không hài lòng với Thượng Chi Đào, cô ta nhìn vào gương, nói:
"Flora, cô không theo được phải không?" Cô ta vẫn còn đang bực bội trong lòng.
Lúc chiều Thượng Chi Đào kêu gọi các phòng ban dự cuộc họp trao đổi dự án, tiến độ của cô ta hơi chậm nên đã bị Loan Niệm phê bình ngay trong cuộc họp.
Xin lỗi, xin lỗi.
Thượng Chi Đào lau mồ hôi, xin lỗi mọi người.
"Nhảy lại một lần nữa."
Mọi người nhảy ở đằng trước, Thượng Chi Đào đứng sau bắt chước mọi người. Dây thần kinh nhảy múa của cô chắc là đứt thật rồi, nhảy xong một bài mà gần như sắp đứt hơi đến nơi.
Các đồng nghiệp nữ khác đều phì cười, có người tinh ý nói:
"Đừng làm khó Flora nữa. Flora à, cô cầm bảng được không?"
"Được, được, được."
Cuối cùng Thượng Chi Đào cũng được giải cứu khỏi bể khổ nhảy nhót, cầm bảng thì dễ, cô không phải tập luyện nữa. Thế là cô ra ngoài, chuẩn bị gọi đồ ăn cho mọi người.
Đến khi cô đặt đồ ăn rồi quay về thì mọi người đã bàn bạc kiểu tóc và trang phục xong xuôi, họ sẽ buộc tóc hai ngà, mặc váy thể thao ngắn, váy thể thao ngắn là đồ mà Thượng Chi Đào đã mua trước đó.
Ăn mặc thế nào cũng được, dù sao cô không phải nhảy là được rồi. Tập luyện đến 10 giờ tối, Thượng Chi Đào tiếp tục cùng mọi người chốt thời gian và địa điểm, cùng các ý tưởng biểu diễn của ngày hôm sau, sau đó mọi người giải tán.
Tối thứ Sáu, cuộc sống về đêm bắt đầu.
Thượng Chi Đào muốn đến nhà của Loan Niệm, nhưng anh vẫn chưa mở lời, cô thì ngại hỏi. Nếu cô mà hỏi thì chứng tỏ cô đang nôn nóng, mặc dù cô nôn nóng thật.
Cô thảo luận với Tôn Vũ về trạng thái này, cô cảm thấy dường như mình đã nghiện chuyện ấy, đây có được coi là một loại bệnh hay không?
Tôn Vũ cười cô suy nghĩ lung tung, cô ấy nói:
"Lúc chị và bạn trai yêu đương, chị chỉ ước gì có thể ở bên nhau suốt hai mươi tư giờ, em bảo chị có bệnh không?"
Không hề.
"Vậy thì không thắc mắc nữa đúng không?"
Về đến nhà chỉ thấy có mình Tôn Vũ ở nhà, cô thay sang đồng phục cổ vũ rồi cho cô ấy xem. Bình thường Thượng Chi Đào ăn mặc rất giản dị, nhưng chiếc váy cổ vũ này lại khoe trọn đôi chân dài của cô.
Đôi chân dài phát sáng dưới ánh đèn, tóc thì được buộc hai ngà, cộng thêm đôi mắt long lanh sinh động, đứng ở đó thôi cũng toát ra sự nổi bật.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!