Thượng Chi Đào đứng đợi ngoài cửa một lúc, Loan Niệm quấn khăn tắm đi ra, tóc vẫn còn nhỏ nước tong tong, đẹp trai hết sảy.
Nhưng cô không có thời gian để ngắm, chỉ tay về phía phòng ngủ của Loan Niệm, hỏi:
"Luke... phòng ngủ của sếp cũng có phòng tắm, anh có thể tắm ở đó mà." Tranh với tôi làm gì? Tôi sắp đi làm muộn rồi đây này.
Thượng Chi Đào chưa từng đi làm muộn, cô thật sự lo là mình sẽ đến muộn. Cô còn đang lo không biết chốc nữa phải đến công ty bằng cách nào.
Loan Niệm bơ đẹp cô, đi vào phòng để đồ thay quần áo. Người làm công việc sáng tạo có yêu cầu cực kỳ cao trong khoản ăn mặc. Quần áo của Loan Niệm đều được cắt may vừa vặn, đơn giản mà cao cấp.
Anh không ăn mặc lòe loẹt dị biệt như những người làm sáng tạo khác, quần áo của anh có vẻ khiêm tốn hơn. Nhưng những bộ đồ khiêm tốn ở trên người anh lại toát ra phong cách khác biệt.
Thay quần áo xong, thấy Thượng Chi Đào cũng làm vệ sinh cá nhân xong, trông tươi tỉnh hẳn ra. Cô không trang điểm, hôm nay còn không bôi kem dưỡng, cô không mang theo, mà trong nhà Loan Niệm cũng không có sản phẩm dưỡng da của phụ nữ, cứ thế để mặt mộc.
May là cô có làn da đẹp, trắng nõn mịn màng, không dùng cái gì cũng thấy đẹp rồi. Thứ duy nhất khiến cô khó xử chính là dấu hôn trên xương quai xanh của cô.
Thượng Chi Đào soi gương, nhớ lại cảm giác răng Loan Niệm chạm vào đó, đầu lưỡi nhẹ nhàng lướt qua. Trước đây cô cho Loan Niệm là một người lạnh lùng cứng nhắc, lúc thân mật sẽ không biết dịu dàng và nhẫn nại, chưa biết chừng anh chính là một cỗ máy, không có chút kỹ thuật nào đáng kể.
Nhưng cô đã nhầm to, kỹ thuật của anh cũng giống như các ý tưởng sáng tạo của anh, đều là đỉnh của đỉnh.
Thượng Chi Đào ảo não thắt chặt dây rút trên áo len hòng che cổ cô đi, nhưng nhìn có vẻ hơi kỳ quặc.
"Trong nhà sếp không có miếng dán cá nhân sao?" Cô theo đuôi Loan Niệm xuống nhà, thuận miệng hỏi anh.
Nếu kiếm được miếng dán cá nhân dán lên dấu hôn thì tốt rồi.
"Dán vào để giấu đầu hở đuôi hử?"
...
"Gì mà sợ người ta biết được cô ngủ với đàn ông thế?"
"Không phải... người khác mà hỏi đến thì khó nói lắm." Thượng Chi Đào tìm bừa một cái cớ.
Loan Niệm dừng bước nhìn cô một cái,
"Có gì khó nói? Cô cứ nói bạn tình của cô là tôi là xong." Khó mà phân biệt thật giả.
Thượng Chi Đào tức khắc cạn lời, dứt khoát im miệng luôn. Xuống tầng một, Loan Niệm rẽ vào phòng bếp, bưng hai phần bữa sáng ra, đưa cho Thượng Chi Đào một phần: Ăn xong hẵng đi.
Loan Niệm còn làm cả bữa sáng.
Thượng Chi Đào hơi xấu hổ, cô luôn cảm thấy nhịp sống của mình đã trở nên rối loạn, hối hả kể từ khi đi làm. Trước đây, mỗi lần bắt gặp Loan Niệm ở công ty vào sáng sớm cô còn nghĩ là:
Ông anh này đúng là làm người ta ngưỡng mộ, ngày nào cũng thảnh thơi như thế, hẳn là có người lo liệu mọi thứ cho anh đúng không?
Tuy nhiên đến hôm nay cô mới biết không có ai lo liệu cho anh. Anh dậy sớm tập thể dục, tắm rửa, chuẩn bị bữa sáng, có việc nào là không phải tự mình làm? Ngay cả người giúp việc anh cũng không muốn thuê, tiết kiệm tiền mua túi cho phụ nữ hả?
Cô cắn một miếng bánh sandwich, ngon tuyệt, ngon y như món bánh mì lát kèm sữa tươi của cô vậy. Không, sữa tươi của cô kém sữa tươi của Loan Niệm một chút, trong cốc sữa nóng của Loan Niệm còn rắc thêm hoa quế, thật sự rất ngon.
"Luke làm bữa sáng ngon quá đi."
Thượng Chi Đào giơ ngón cái với anh,
"Sữa này uống ngon quá, nếu như tôi được uống thêm một cốc nữa còn tuyệt hơn nữa."
Loan Niệm không phản ứng gì với lời tâng bốc của cô, anh cầm cốc của cô rót sữa cho cô rồi rắc thêm bột hoa quế lên trên.
Cuối cùng Thượng Chi Đào cũng biết vì sao người phụ nữ kia lại gào khóc không chịu chia tay qua điện thoại, còn gây ra chuyện ầm ĩ ở công ty họ rồi:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!