Thượng Chi Đào thức dậy trên chiếc giường êm ái trong nhà Loan Niệm, nhìn thấy ánh nắng xuyên qua rèm cửa, đoán chừng lúc này đã là buổi chiều. Cô ngây ngẩn một hồi rồi dậy đi vào nhà vệ sinh.
Cô ngồi trên bồn cầu một lúc lâu mà vẫn không giải quyết được vấn đề gì, suy cho cùng vẫn là không quen. Cô thầm khen ngợi bàng quang của mình, đúng là cái bàng quang có thể làm chuyện lớn.
Cô làm vệ sinh cá nhân, mặc quần áo, trải phẳng ga giường, viết một lời nhắn rồi đặt trên gối, sau đó rón rén ra khỏi nhà.
Tối qua cô không tháo kính áp tròng nên lúc này mắt cô rất khô, cũng không dám chớp mắt. Khi bị gió thổi, cô dè dặt chớp nhẹ một cái, chỉ sợ kính áp tròng rớt ra ngoài. Cô cứ đứng trước cổng khu biệt thự của Loan Niệm để bắt xe trong tình trạng đó.
Bảo vệ của khu âm thầm nhìn cô, trông cô gái này không giống mấy người trong cái ngành đặc thù kia, tuy nhiên chủ nhà trong khu này sẽ không tự đi ra cổng bắt xe.
Thượng Chi Đào mỉm cười thân thiện với người bảo vệ.
Nắng chiều thu trong veo hiền hòa làm người ta khoan khoái. Ngoài những cơn gió ra, tại sao mùa thu ở Bắc Kinh lại có những cơn gió dài lâu như vậy?
Cô nhìn những chạc cây bên đường bị gió thổi lay lắt, lại nghĩ đến cảnh cô ngồi trên người Loan Niệm, giống như cái cây lung lay kia.
Tân Chiếu Châu cũng làm cô vui vẻ, nhưng niềm vui mà họ mang lại cho cô không hề giống nhau. Tân Chiếu Châu luôn hỏi cô
"Như này phải không?", Ở đây phải không? Có được không?. Anh ấy luôn luôn để ý đến cảm nhận của cô.
Còn Loan Niệm thì không, anh không hỏi han, anh hoàn toàn nắm quyền chủ đạo, dù động tác của anh không được tính là dịu dàng nhưng vẫn làm cô điên cuồng.
Thượng Chi Đào cảm thấy mình thật lạ lùng, cô những tưởng mình sẽ cảm thấy cắn rứt lương tâm, ví dụ như cô sẽ tự vấn mình tại sao lại dám trải qua tình một đêm? Vậy mà mình lại phát sinh quan hệ không có tình yêu? Nhưng cô không hề cảm thấy thế.
Hóa ra mình lại cởi mở như vậy! Cô thầm nhận định chính mình.
Ngồi trên xe taxi, nhìn hàng cây lướt qua bên đường cô sẽ nghĩ đến Loan Niệm; Nhìn thấy áng mây trên bầu trời, cô cũng nghĩ tới anh.
Loan Niệm quá chói sáng, Thượng Chi Đào chưa từng gặp một ai như thế trong suốt hai mươi hai năm cuộc đời, cô vô cùng tò mò về anh và cũng bị anh thu hút.
Cô xuống xe chạy vào trong nhà, nhìn thấy Tôn Vũ đang ngồi trên sofa, ngón tay ngoắc ngoắc về phía cô, cô đỏ mặt chạy về phòng, đổi sang chiếc áo sơ mi cao cổ.
Tôn Vũ theo cô vào trong phòng, đóng cửa ngồi lên giường cô, nhìn cô bằng ánh mắt hào hứng,
"Có muốn chia sẻ cho chị biết tối qua em đã làm gì không?"
Thượng Chi Đào mím môi không bắt lời, ngồi bên cạnh Tôn Vũ. Dù cổ áo có cao hơn nữa cũng không che được vài ba vết đỏ trên cổ.
Tôn Vũ tinh mắt, đưa tay kéo cổ áo cô,
"Chà chà, yêu ai rồi hả?"
Thượng Chi Đào lắc đầu, Em không yêu ai.
"Vậy thế này là thế nào?"
Thượng Chi Đào không biết phải nói thế nào về chuyện này, chắc chắn Tôn Vũ sẽ cười chê cô suy đồi đạo đức. Nhưng Tôn Vũ không tha cho cô, còn véo mặt cô, Khai mau!
Niềm vui của nữ giới chỉ đơn giản như vậy, có thể ngồi buôn chuyện này chuyện kia đã thấy vui rồi, nhất là chia sẻ tình yêu tình báo của người khác.
"Là người sếp bảo em thôi việc mà em từng kể cho chị đó." Thượng Chi Đào cuối cùng cũng mở miệng, dường như cô vẫn chưa thoát ra khỏi bầu không khí của đêm qua, nghĩ đến Loan Niệm là mặt lại đỏ.
Sau này cô cũng có những người bạn khác, thế nhưng cô chỉ kể chuyện của Loan Niệm cho mình Tôn Vũ, thậm chí cô còn không nói cho Diêu Bội biết.
Cô tin tưởng Tôn Vũ một cách lạ lùng, còn Tôn Vũ thì giữ kín như bưng bí mật của cô, trở thành lối thoát duy nhất cho tình cảm của Thượng Chi Đào với Loan Niệm.
"Em ngủ với sếp của em á? Ngủ với tên sếp bảo em thôi việc?"
"Là chuyện ngoài ý muốn." Rốt cuộc Thượng Chi Đào đã nghĩ được lí do thoái thác: chuyện ngoài ý muốn. Một ngày nào đó khi cô nói chuyện với người khác, cô có thể nói:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!