Thượng Chi Đào cảm thấy công việc chính là một quá trình tu hành. Kitty đột nhiên không làm kiêu nữa mà nghiêm túc làm việc cùng cô, đều này giúp cuộc sống của Thượng Chi Đào dễ thở hơn một chút, nhưng cũng chỉ là một chút mà thôi.
Cô ở trên núi nửa tháng, những chuyện mà cô đã trải qua dường như còn nhiều hơn cả bốn năm học đại học của cô. Trong công việc mỗi ngày đều có những vấn đề mới mẻ, còn cô cũng đang không ngừng
"đánh quái để thăng cấp" từng ngày.
Khi cô kéo vali quay lại Bắc Kinh, cô thậm chí còn cảm giác mình đã thay da đổi thịt rồi.
Bắc Kinh đã bước vào mùa thu.
Cô có bốn ngày nghỉ phép trong mùa thu này, hạnh phúc quá đi. Nhưng tiếc là bạn cùng phòng đều không có nhà, Tôn Vũ thì về Quý Châu tham dự đám cưới, Trương Lôi và Tôn Viễn Chứ đã đi công tác. Thượng Chi Đào ngủ li bì cả ngày trời, đến chạng vạng mới dậy.
Nhìn thấy Diêu Bội gọi cho cô mấy cuộc, cô vội gọi lại cho chị ấy: Đàn chị ạ.
Đi ăn tối không?
"Chị không đi làm ạ?"
"Hôm nay đơn vị có buổi team building nên được tan làm sớm. Chị mua xe đến đón em đấy, em muốn ăn gì?" Diêu Bội hỏi cô.
"Dạ được, dạ được, em dậy ngay đây. Em ăn gì cũng được, không kén ăn đâu chị. Để em mời chị nhé, tháng này chẳng hiểu sao công ty lại thưởng cho em, tuy không nhiều nhưng cũng đáng để ăn mừng."
"Em cứ giữ lại khoản tiền đó đi! Nếu không kén ăn thì chị em mình đi ăn nướng đi, quán nằm ngay bên cạnh trường mình ấy."
Được ạ.
Thượng Chi Đào đã lâu không gặp Diêu Bội, tính ra cũng phải ba năm rồi hai người chưa gặp nhau kể từ lúc Diêu Bội tốt nghiệp, nhưng hai người vẫn giữ liên lạc.
Cô đứng bên đường chờ Diêu Bội, nhìn thấy một chiếc xe nhỏ nhắn dừng lại trước mặt cô, Diêu Bội ra khỏi xe, Bé Đào Đào!
Thượng Chi Đào chạy đến ôm chầm Diêu Bội, Đàn chị. Trông cô vui vẻ vô cùng, thậm chí còn có vẻ muốn khóc.
Gặp được một người thân thiết ở thành phố lớn như thế này đúng là chẳng dễ gì.
Hai cô gái ôm nhau một hồi, lúc tách ra Diêu Bội nói:
"Đi nào, muộn là phải xếp hàng đấy."
Dạ!
Diêu Bội thay đổi rất nhiều, mái tóc được búi gọn sau đầu bằng một cây trâm, diện một chiếc áo gió đẹp đẽ tôn lên dáng người thon thả mềm mại của cô ấy, Thượng Chi Đào nhìn không nỡ rời mắt.
Diêu Bội vỗ lên đầu cô,
"Em mà nhìn chị nữa là chị hiểu lầm xu hướng tính dục của em đấy."
Thượng Chi Đào cười khì.
Diêu Bội nhìn nhanh cô một cái khi đang lái xe,
"Còn liên lạc với Tân Chiếu Châu không?"
Không ạ.
Thượng Chi Đào cảm thấy cô và Tân Chiếu Châu chia tay không giống những đôi nam nữ khác, hai người họ đều chúc phúc cho nhau.
Thời điểm ấy Thượng Chi Đào rất buồn, dựa vào vai bạn cùng phòng mà khóc, vừa chảy nước mắt vừa hỏi:
"Tại sao chúng ta phải trưởng thành? Nếu cứ mãi là sinh viên năm ba thì tốt biết bao."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!