Chương 27: (Vô Đề)

Cô muốn gì? Loan Niệm dịu giọng, ngồi bên giường Trương Hân, nhìn cô ta bằng ánh mắt lạnh nhạt,

"Trước kia tôi không nhìn ra cô là một người lấy cái chết để ép buộc người khác sau khi chia tay đấy, tôi cứ tưởng chúng ta đã nói chuyện rõ ràng rồi."

"Tôi mắc bẫy của anh, anh bạo lực lạnh tôi, ép tôi chủ động chia tay."

Loan Niệm những tưởng Trương Hân cũng là người như anh, không thích bị trói buộc, họ đều cho rằng một mối quan hệ thoải mái chính là tin tưởng lẫn nhau, cho người kia thời gian và không gian riêng tư. Ban đầu Trương Hân đã làm như vậy, nhưng sau đó cô ta đã thay đổi.

Cô ta bắt đầu thăm dò, tra xét, quấn lấy Loan Niệm, thậm chí còn thuê người bám theo anh. Điều này khiến anh cực kỳ chán ghét và mệt mỏi, anh đề nghị chia tay thì Trương Hân lại tìm mọi cách để níu kéo.

"Hôm nay tôi đến thăm cô, không phải là muốn quay lại với cô." Loan Niệm cầm lấy miếng trái cây trong tay Trương Hân xem qua rồi đặt lại vào lòng bàn tay cô ta,

"Ngoan ngoãn ăn trái cây của cô đi, dưỡng thương cho tử tế, đừng gọi điện cho tôi. Vẫn là câu nói đó, chia tay vui vẻ."

"Lòng dạ anh thật độc ác." Trương Hân chớp mắt, hàng mi dài lại rướm nước mắt, trông hết sức tội nghiệp.

Loan Niệm không mảy may phản ứng với trò này.

Loan Niệm là một người rất cứng lòng.

Chuyện nào anh đã quyết định thì dù bạn là ông trời đi chăng nữa thì cũng vô dụng.

"So với những chuyện mà anh bịa đặt về tôi, lòng tôi đã dễ chịu hơn nhiều rồi." Trương Hân muốn bôi nhọ anh, ép buộc anh quay lại. Loan Niệm không bận tâm, dù sao danh tiếng anh đã chẳng tốt đẹp gì.

Anh lấy cây bút ghi âm đưa cho Trương Hân xem,

"Nếu cô còn tiếp diễn, chúng ta sẽ gặp nhau tại tòa."

Nói xong là đứng dậy đi ngay.

Có người kết thúc một mối tình có thể chia tay trong vui vẻ, có người thì làm ầm ĩ không buông tha người kia. Loan Niệm đã được nếm trải sự điên cuồng của phụ nữ, bí lên là rạch dao lên cơ thể mình, vì thế anh bỗng dưng đâm ra chán ghét mối quan hệ thân mật.

Từ trước đến giờ anh vốn không phải người để tâm đến mối quan hệ thân mật, anh chính là một người vô tâm, một tên đểu cáng trong miệng người đời.

Anh lái xe đến công ty, bắt gặp Lumi và Alex trong thang máy.

"Chào buổi sáng Luke." Lumi và Alex chào hỏi anh, sau đó Lumi nhắc đến Thượng Chi Đào: "Flora đúng là biết chịu khổ, quảng cáo lần này quay ở cái nơi tồi tàn kia, suốt đời này tôi không muốn đến đó lần nào nữa. Cơ mà Flora lại kiên trì ở đó.

Đạo diễn nói cô ấy quan tâm chiếu cố toàn bộ đội hậu cần rất chu đáo. Không chỉ có thế, hôm qua cô ấy còn đi nơi khác tìm địa điểm lấy cảnh.

Giỏi quá.

"Alex thấy cô ấy tự dưng nhắc đến Thượng Chi Đào thì thấy hơi khó hiểu, nhưng dù sao cũng là nhân viên của mình, chung quy cũng phải khen ngợi một chút. Thế là anh ta gật đầu, nói:"Flora đúng là rất được, có thể trọng dụng.

"Loan Niệm nhìn họ bằng ánh mắt ẩn ý, vở kịch mà họ tận tâm để diễn có thể nói là tương đối vụng về. Anh lại nhìn sang Lumi, thong thả lên tiếng:"Kèm cặp học trò như vậy chắc là vất vả lắm nhỉ?"

Hỏi cho Lumi đứng hình, cửa thang máy mở ra, Loan Niệm mỉm cười với họ rồi bước ra ngoài. Điều khiến Loan Niệm thắc mắc là kiểu người khờ khạo như Thượng Chi Đào mà lại có thể quen được bạn bè ở nơi làm việc, nghĩ mọi cách để nói tốt cho cô.

Anh đi vào phòng làm việc, vừa mới mở máy tính lên thì tin nhắn của Thượng Chi Đào đã hiện lên: [Luke, tôi đã hẹn buổi họp báo cáo với Alex rồi ạ, vào chiều thứ Ba tuần sau nữa.]

[? Liên quan gì đến tôi?]

[Quản trị cấp trên mà!] Thượng Chi Đào học đi đôi với hành, từ tận đáy lòng cô cảm thấy Loan Niệm nói rất đúng, đúng là cô phải quản trị cấp trên, nếu không làm sao để lãnh đạo biết bạn đang làm gì chứ!

Sáng sớm thức dậy cô bất chợt ngộ ra, cô không những nên quản trị Alex mà còn phải quản trị Tracy và Luke cho tốt, tóm lại người nào phải quản trị thì đều phải quản trị.

Luke thấy mình phiền phức thì làm sao đây?

Thượng Chi Đào tự vấn mình.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!