Đến buổi tối kế tiếp, cô không dám ngủ trong phòng, cũng không muốn đánh thức mọi người nên quyết định ra ngoài ngắm sao.
Bầu trời sao ở trên núi thật sự rất đẹp, cả vùng trời đêm xán lạn. Thượng Chi Đào nhớ lại quãng thời gian yêu Tân Chiếu Châu, họ từng cùng nhau lặn lội về quê để ngắm sao.
Thời điểm đó cả hai đều không có tiền, phải đổi hết chuyến xe bus này sang chuyến xe bus khác, trọ trong nhà nghỉ tồi tàn nhất, hình như còn không tốt bằng căn nhà mà cô đang ở bây giờ.
Nhưng khi ấy Thượng Chi Đào cam tâm tình nguyện.
Cô còn nhớ Tân Chiếu Châu đặt chân cô vào trong lòng, nói với vẻ xót xa:
"Người ta yêu đương đều không chịu khổ như này."
"Người ta yêu đương cũng có được nhìn thấy bầu trời sao đẹp như thế này đâu." Thượng Chi Đào dại khờ, cô nào biết có rất nhiều người khi yêu đã không phải chịu khổ, mà vẫn có thể nhìn thấy ánh sao đẹp như thế này.
Cô ngồi ngắm sao một lúc, cảm thấy lạnh nên chạy vào trong phòng, đun một ấm nước để ngâm chân, cảm thấy cả người khoan khoái cô lại thầm cổ vũ mình: Cạnh giường có bẫy chuột, góc tường đã được bỏ thuốc chuột, hôm nay nhất định sẽ không có vấn đề gì.
Cô quấn chăn chuẩn bị đi ngủ, vừa mới nhắm mắt thì điện thoại chợt đổ chuông, là Alex gọi đến, cô vội vàng bắt máy.
Hi, Alex.
"Flora à, chúng tôi vẫn đang mở cuộc họp quản lý. Ban nãy các sếp khác hỏi thăm tình hình chấp hành của đoàn quay phim, bây giờ tôi bật loa ngoài, cô trao đổi với mọi người một lát nhé."
Cuộc họp báo cáo này đến quá bất ngờ, đã khuya rồi mà các sếp vẫn còn mở cuộc họp quản lý.
Thượng Chi Đào không hề có chuẩn bị, cô ngồi phắt dậy, lên tiếng: Vâng.
"Vậy tôi bật loa ngoài nhé, người dự cuộc họp có Luke, Tracy, Jason, Zack, cô sẵn sàng chưa?"
Rồi ạ.
Thượng Chi Đào nhanh chóng sắp xếp lại mạch tư duy, đợi Alex cho phép cô liền bắt đầu báo cáo:
"Xin chào các sếp, trước mắt, đoàn phim đã quay ba cảnh đơn giản với chi phí bổ sung là 2.100 tệ và tạm thời không gặp bất kỳ sự cố nào."
"Được được, mọi người chú ý an toàn nhé, tạm biệt." Alex hiểu Thượng Chi Đào, tuy cô báo cáo ngắn gọn nhưng chắc chắn sẽ làm việc đâu vào đấy, vì thế anh ta không muốn làm khó cô.
Còn Loan Niệm thì nhíu mày.
Đây mà cũng gọi là báo cáo?
Đợi cuộc họp kết thúc là anh cầm điện thoại gửi tin nhắn cho Thượng Chi Đào ngay: [Vừa nãy cô báo cáo cái gì đấy?]
[Tiến độ ạ…]
[Cô chắc chứ?]
[Tôi…]
Loan Niệm hơi bực mình, anh cảm thấy Thượng Chi Đào đúng là kém cỏi, trong trường hợp quan trọng như vậy mà cô chỉ báo cáo vỏn vẹn có mấy câu vậy sao? Anh gọi thẳng cho cô:
"Bây giờ cô báo cáo lại một lần nữa ngay." Giọng điệu lạnh như băng.
Câu nói này khiến Thượng Chi Đào sợ hết hồn, cô hắng giọng rồi nói:
"Ban nãy tôi chỉ nói những nội dung trọng tâm."
Cãi à?
Không ạ, không ạ. Thượng Chi Đào hoảng hốt xua tay, cô quên mất Loan Niệm không thể nhìn thấy hành động của cô.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!