Con người luôn phải đi qua một đoạn đường vòng khi còn trẻ tuổi.
Lần đầu tiên Thượng Chi Đào đi đường vòng chính là mua cà phê cho Loan Niệm. Cô của sau này nghĩ lại mới thấy khi ấy mình quá ngu ngốc, lẽ ra cô nên cố gắng hết mình, chứ không phải nghĩ cách đi đường vòng.
Trên đời này có rất ít người có thể đi đường vòng mà thành công, người có thể đi đường vòng đều là con cưng của trời.
Đa số mọi người đều phải nỗ lực qua từng bước vững chắc, nhưng kết quả mãi mãi là điều không thể lường trước được.
Huống hồ Loan Niệm có vẻ sẽ không chấp nhận người khác đi đường vòng, đối với anh như vậy chẳng khác nào đầu cơ trục lợi.
Cô ra khỏi thang máy rồi ngồi vào chỗ làm việc, nghiêm túc nghiền ngẫm lời của Loan Niệm, cảm thấy những gì anh nói đều đúng.
Công việc thật sự là một thứ có thể rèn giũa con người, chỉ trong thời gian ngắn ngủi đã thôi thúc cô học hỏi và tổng kết tiềm năng.
Cô nghiêm túc tổng kết công việc của mình, trước đây cô chỉ biết mê mải trong công việc, không hề thực hiện tổng kết một cách có hệ thống như thế này.
Khi cô liệt kê các công việc của mình trên máy tính, cô phải thốt lên sửng sốt, chao ôi, hóa ra mình đã làm được nhiều chuyện vụn vặt như thế này, hóa ra mình đã học được nhiều điều như thế này.
Sau này cô thường xuyên nhìn lại bản thân, cách suy ngẫm một cách lý trí này vẫn luôn đồng hành cùng cô trên con đường sự nghiệp.
Vì vậy Loan Niệm thực ra là một người thầy hướng dẫn rất rất giỏi.
Ngày hôm đó sau khi kết thúc công việc, các đồng nghiệp thiên tài đã lục tục ra về, Thượng Chi Đào vẫn chưa đi, cô tập trung lập ra kế hoạch phát triển cho mình.
Tất cả mọi người đều từng lập kế hoạch phát triển, hoặc là danh sách nguyện vọng.
Thượng Chi Đào nghiêm túc suy nghĩ về sự chênh lệch giữa cô và các đồng nghiệp, sau đó viết ra kế hoạch phát triển của mình, viết cả danh sách nguyện vọng phải thực hiện trước năm 30 tuổi.
Cô không muốn cho bất cứ ai xem được nên viết xong liền cho vào ngăn kéo rồi khóa lại.
Đột nhiên cảm thấy mục tiêu trở nên rõ ràng, cảm giác này thật sự rất tuyệt.
Đôi khi cách giao lưu giữa những người trưởng thành cũng sẽ nảy sinh những bất ngờ.
Hôm sau cô đến công ty, bắt đầu làm việc từ sớm, có người đi đến trước mặt mà cô vẫn hồn nhiên không hay biết.
Hôm nay là lần đầu tiên cô dẫn dắt cuộc họp giữa phòng tiếp thị và đơn vị tổ chức, cô cần phải học thuộc quy trình một lượt nữa.
Một cốc Iced Americano được đặt lên bàn cô, cô sửng sốt ngẩng đầu lên, nhìn thấy Loan Niệm đứng cạnh bàn của cô, hờ hững nói: Trả cô một cốc.
"Sếp khách sáo quá rồi..." Thượng Chi Đào có chút bối rối, lại nhớ đến tình cảnh lúng túng mà cốc cà phê mang lại cho cô vào hôm qua.
Loan Niệm không nói gì, cầm sổ ghi chép của cô lên xem. Thượng Chi Đào viết chữ rất đẹp, là người viết chữ đẹp nhất trong tất cả những người mà anh biết. Nếu có một ngày Lăng Mỹ sa thải cô, cô đi viết bảng chữ mẫu kiếm tiền cũng có thể sống qua ngày.
Những con chữ đẹp đẽ này thật sự khiến người ta cảm thấy dễ chịu.
"Chiều nay mở cuộc họp với đơn vị tổ chức?" Loan Niệm hỏi cô.
"Vâng ạ, tôi đang chuẩn bị đây."
"Trong số những đơn vị tổ chức này, bên nào thực hiện công việc hiệu quả nhất? Ai có sự hợp tác cao nhất? Đơn vị tổ chức nào chấp nhận thời gian tạm ứng lâu nhất? Số tiền tạm ứng tối đa được chấp nhận là bao nhiêu? Lĩnh vực chuyên môn của họ là gì?"
Loan Niệm hỏi cô:
"Những tài liệu này đã được phân loại chưa?"
Tôi...
"Trước đây không có những tài liệu này phải không?" Loan Niệm lại hỏi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!