Chương 17: (Vô Đề)

Tôi muốn ngủ với anh. Người tí hon ở trong nội tâm của cô đúng là dám cả gan làm loạn, cô mỉm cười với Loan Niệm rồi đưa mắt nhìn sang nơi khác. Câu chuyện kiều diễm kia đang lan tỏa khắp cơ thể cô, chẳng tài nào xua tan.

Dục vọng tỉnh thức, không chỉ là quyền lợi của cánh đàn ông, mà còn là quyền lợi của cánh phụ nữ.

Câu nói kia sắp sửa bật ra khỏi cổ họng, lại nghe thấy Loan Niệm nói:

"Tôi khuyên cô, chớ có những suy nghĩ không phải lúc."

Cô ta tưởng người khác mù hả? Cô ta đỏ mặt đứng đó, ánh mắt dáo dác bất định, trong đầu toàn là mấy chuyện trai tung gái hứng. Con gái thời nay đều như thế này sao? Cho rằng trèo lên giường của cấp trên là có thể nhẹ bước thanh vân trong công ty?

Cô ta nghĩ cái gì vậy?

Người tí hon trong lòng cô bị đánh chết, cô vội vàng lắc đầu,

"Tôi thật sự không có." Giấu đầu lòi đuôi, lạy ông tôi ở bụi này.

Nói xong câu này cô bèn chạy vào trong thang máy, không quên bỏ lại một câu:

"Chúc sếp ngủ ngon."

Loan Niệm nhìn cô hốt hoảng vọt vào trong thang máy, khóe miệng khẽ nhếch lên, hừ một tiếng từ trong mũi nhưng lại nhếch miệng cười.

Cô chạy xuống đại sảnh, bắt đầu nghiền ngẫm xem đi ăn món gì, chạy đôn đáo từ sáng sớm đến giờ vẫn chưa được ăn cơm, bụng đã kêu ục ục.

Cô lấy điện thoại ra xem xung quanh đây có quán nào ăn được, cúi đầu lựa chọn một hồi, khi ngẩng đầu lên một lần nữa thì nhìn thấy một người phụ nữ xuống khỏi taxi.

Người phụ nữ đó rất đẹp, tóc búi gọn sau gáy, cơ thể mảnh mai thẳng tắp, cằm hơi ngước lên, toát ra vẻ ngang bướng từ trong sự nhu hòa. Thượng Chi Đào thích ngắm gái xinh đến mức nào nhỉ?

Dĩ nhiên cô sẽ nhìn thêm lần nữa, cô không nhịn được ngoái đầu nhìn người phụ nữ một lần nữa, và lần này cô lại nhìn thấy Loan Niệm ra khỏi khách sạn, tiến đến đón người phụ nữ kia, nói với người ta bằng lời lẽ nhẹ nhàng hiếm thấy:

"Sao cậu lại tới đây?"

"Mình không có chìa khóa, có thể ở chỗ của cậu một lát không?"

Vãi.

Thượng Chi Đào chưa bao giờ nói bậy, nhưng có lúc cô sẽ thầm nói bậy, chuyện gì thế này? Nhà đã dột còn gặp mưa hả? Hai ba lần liền nhìn thấy chuyện cá nhân không thể để người khác thấy của cấp trên, còn là cấp trên ngày nào cũng muốn đuổi việc cô.

Cô chạm phải ánh mắt của Loan Niệm, vội vàng cười cười với anh, ngón cái và ngón trỏ khép lại rồi kéo ngang qua miệng, ý muốn nói tôi sẽ ngậm chặt miệng, tôi sẽ không nói chuyện gì sất, mong sếp cứ yên tâm.

Loan Niệm đột nhiên hiểu ra Thượng Chi Đào đang nghĩ gì, nhưng anh lười phải giải thích với cô. Anh lạnh lùng nhìn cô một cái rồi cùng Tang Dao đi vào bên trong.

Thượng Chi Đào cảm thấy kể từ lúc đi làm cô đã có cái cảm giác đã dùng hết sự may mắn của mình, cái nên thấy lẫn cái không nên thấy, cái nên nghe lẫn cái không nên nghe đều chui hết vào tai, vào mắt của cô.

Bây giờ lại còn phải lo lắng Loan Niệm sẽ thủ tiêu cô để bắt cô ngậm miệng.

Cô đứng bên ngoài khách sạn một lúc, bỗng dưng không muốn đi đâu nữa, bèn mua một cốc mì ăn liền và lạp xưởng về phòng khách sạn, ăn uống xong rồi mơ màng ngủ thiếp đi.

Hôm sau, trời còn chưa sáng đã phải đi thẳng đến Thuận Đức, cuối cùng cũng rời khỏi Quảng Châu.

Lần đầu tiên đi công tác trong đời, guồng công việc bận bịu không ngơi nghỉ, gặp gỡ không biết bao nhiêu người, được nghe không biết bao nhiêu yêu cầu.

Năm ngày chớp mắt đã qua đi, khi cô kéo vali tạm biệt Lumi ở khách sạn, cô thậm chí còn nảy sinh ảo giác mình là một nữ cường nhân.

Nhưng nữ cường nhân đâu có biết mệt là gì.

Cô về đến nhà, sau đó đi ăn canh tê cay vỉa hè cùng Tôn Vũ, hai người bị hơi nóng phả cho mướt mồ hôi đầy trán.

Thượng Chi Đào kể cho cô ấy những chuyện mình gặp phải trong lúc đi công tác, cũng nói về chuyện Loan Niệm nhiều lần bắt cô thôi việc. Cô nói với Tôn Vũ:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!