Thượng Chi Đào có chút cảm kích, mắt lại thoáng đỏ hoe. Cô muốn cảm ơn nhưng Loan Niệm đã đi vào trong phòng. Cửa phòng ăn riêng đóng lại, ngăn những lời thô tục ở lại bên trong.
Thượng Chi Đào cầm điện thoại của anh ra ngoài hóng gió, Quảng Châu về đêm vẫn ẩm ướt và oi bức, cô có cảm giác như mồ hôi đã dính khắp người.
Cô bất chợt nghĩ đến Tân Chiếu Châu giờ đang ở Thâm Quyến, một nơi cách cô rất gần. Thượng Chi Đào cảm thấy con người đúng là loại động vật vừa kỳ lạ vừa phức tạp, rõ ràng hai người đã chia tay nhau, vậy mà cô vẫn muốn biết người kia sống có tốt không.
Điện thoại của Loan Niệm đã kêu mấy lần, Thượng Chi Đào úp điện thoại xuống không dám nhìn, cứ như cô mà nhìn là đang thăm dò chuyện riêng tư của anh vậy.
Cô không quen như thế.
Dù là lúc hẹn hò với Tân Chiếu Châu, cô cũng chưa bao giờ xem điện thoại của anh ta.
Cô lẳng lặng chờ ở bên ngoài, gần một tiếng sau mới thấy mọi người đi ra ngoài, ai nấy cũng có vẻ ngà ngà say, chỉ có Loan Niệm trông còn khá tỉnh táo.
Trông thấy Loan Niệm nhìn xuống tay mình, cô vội vàng đưa điện thoại đến tai, giả vờ như đang dự họp.
Xem ra cũng không ngốc lắm.
Loan Niệm nhìn thấy bộ dạng làm bộ làm tịch của cô thực sự rất buồn cười, khóe miệng hơi nhếch lên.
Thượng Chi Đào giả vờ nói hai ba câu rồi bỏ điện thoại xuống, tiến đến đón mọi người:
"Xin lỗi giám đốc Chu, cuộc họp hôm nay gấp quá, tôi ra ngoài hơi lâu, mong ngài thông cảm."
Chu Vũ Trì uống rất vui vẻ, nhìn cô bằng đôi mắt lim dim, nói:
"Không sao, lần sau gặp lại cô Thượng nhé." Sau đó giơ tay định khoác vai Thượng Chi Đào, Loan Niệm đẩy Apolo lên đỡ lấy cánh tay của Chu Vũ Trì.
Anh ta cũng là người thông minh, thuận đà khoác vai bá cổ với Chu Vũ Trì.
"Tôi thấy vẫn còn chưa đã, chúng ta tìm chỗ khác ngồi một lúc chăng?" Apolo đề nghị. Chu Vũ Trì cũng là một người ham vui, quen nghe theo sự sắp xếp bên phía đối tác, gật đầu: Được được.
"Tôi thì không đi được rồi, tối muộn tôi còn có cuộc họp, chúc sếp Chu vui vẻ." Loan Niệm khách sáo tạm biệt Chu Vũ Trì.
Apolo vẫy tay với mọi người,
"Để tôi tiễn sếp Chu, chúng ta gặp nhau ở công ty nhé." Sau đó kéo nhau đi tăng hai.
Mọi người cứ vậy mà giải tán.
Thượng Chi Đào nhìn theo cho đến khi họ lên xe đi khỏi, sau đó trả điện thoại cho Loan Niệm: Cảm ơn sếp.
Anh không nói đừng khách sáo, bởi vẫn là lí do đó, nếu anh đã không muốn giúp thì dù bạn có làm gì anh cũng sẽ không giúp, nhưng nếu anh đã giúp thì sẽ chẳng bận tậm đến chuyện bạn có biết ơn hay không.
"Có ai gọi cho tôi không?"
Loan Niệm hỏi cô.
Tôi không xem. Thượng Chi Đào nói một cách nghiêm túc: Không phải phép.
Loan Niệm cũng biết cô không nói dối, rũ mắt nhìn cô,
"Nếu không biết uống rượu thì đừng bao giờ uống. Đây là lời khuyên tôi cho cô."
Vì sao ạ?
Thượng Chi Đào thắc mắc.
"Nguyên nhân tự cô tìm hiểu."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!